Vừa tờ mờ sáng ngày thứ hai, Tô Thần chạy về nhà.
— Thần Thần? Con về , mau .
Ôn Hà mặc đồ ngủ mở cửa, thoáng sững khi thấy con trai ngoài, kéo . Nụ môi chị phần gượng gạo, sắc mặt tiều tụy, mắt còn lờ mờ quầng thâm—rõ ràng dạo ngủ ngon.
— Hôm nay con rảnh nên ghé thăm. Ba ?
Tô Thần vội hỏi chuyện chính.
— Ba con còn ngủ, tối qua thức khuya. Mẹ đang định ngoài mua bữa sáng. Ôn Hà , mắt sáng long lanh.
— Để con cho. Tô Thần bật .
— Ngoan quá.
Ôn Hà cưng chiều véo má con, khẽ:
— Mẹ lên lầu gọi ba con.
Tô Thần trợn mắt, gỡ tay và thẳng bếp.
Nụ mặt Ôn Hà dần tắt. Chị lặng giây lát, như đang nghiền ngẫm điều gì, lên lầu. Chị phòng ngủ, khẽ đẩy vai Tô Văn Sơn:
— Ông xã, dậy .
— Có chuyện gì ? Tô Văn Sơn ngái ngủ hỏi.
— Thần Thần về , đang bữa sáng. Ôn Hà nghiêm giọng.
— Nó về sớm thế? Hôm nay cuối tuần . Tô Văn Sơn ngạc nhiên.
— Chắc Mạt Mạt phát hiện gì đó bảo với nó. Ôn Hà đoán trúng phóc. Con cái sinh từ ruột , nghĩ gì chị đều đoán bảy tám phần.
— Hai đứa nhỏ , chuyện nào cũng giấu giấu giếm giếm. Tô Văn Sơn xoa trán, đành phòng tắm rửa mặt.
— Bọn nhỏ cũng lo lắng thôi. Ôn Hà bước theo, cau mày: Anh rốt cuộc ai đang nhằm ? Ánh Dương Truyền Thông năng lực lớn đến . Giờ công ty ép bức đủ đường, các hạng mục liên tiếp cắt. Lòng bất , kéo dài thế .
— Giờ vẫn đầu mối. Hôm nay hỏi mấy ông bạn già xem tình hình. Sắc mặt Tô Văn Sơn cũng u ám.
Trước đó, “bạn ” phản bội đủ khiến công ty lao đao. Nay vì cớ gì, bỗng hứng đòn tổng lực, đúng là “nhà dột còn gặp mưa sa”.
Điều khó chịu nhất: họ kẻ màn là ai, cũng hiểu vì nhắm công ty. Tô Văn Sơn chạy đủ mối, ngóng tin tứ phía nhưng vô ích. Những bạn ăn lâu năm thì ấp úng, dám thật, chỉ ám chỉ rằng gần đây đắc tội “đại nhân vật” nào .
Tô Văn Sơn cũng bó tay.
…
— Ừm, vẫn là đồ ăn Thần Thần nấu là ngon nhất.
Ôn Hà ăn bữa sáng , cố giữ vẻ như bình thường.
— Tiểu Thần, tự nhiên hôm nay con về? Tô Văn Sơn giả vờ hỏi xuề xòa.
— Dạ… Tô Thần đặt đũa, : Ba đang lo vụ đúng ? Vài ngày qua con một bản thảo, cũng tạm . Ba xem thử nhé?
— Ồ? Vợ chồng Tô Văn Sơn con, đều sững .
Chẳng lẽ nó về vì chuyện ? một bản thảo “ hồn” dễ trong thời gian ngắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-43-mach-suy-nghi-tinh-ky-lao-mu.html.]
— Được, đưa ba xem. Tô Văn Sơn gật đầu, ngoài miệng thì thản nhiên mà trong bụng tin lắm— dội gáo nước lạnh lên sự nhiệt tình của con.
Tô Thần lấy laptop của ba, cắm USB, mở file đẩy máy tới mặt:
— Ba xem .
— “Lượng Kiếm”! Tên cũng đấy. Tô Văn Sơn khen một câu, ăn .
Rất nhanh, ông câu chuyện cuốn lấy. Đũa đặt xuống lúc nào , ánh mắt dán chặt màn hình; sắc mặt theo mạch truyện mà đổi liên tục.
— Thần Thần thế nào hả? Ôn Hà thấy chồng đổi nét mặt thì tò mò.
— Hay, thật! Tô Văn Sơn kêu lên, tạm dừng , hưng phấn con: Thật sự là con ?
— Chứ còn ai. Tô Thần gật đầu.
— Mới một đoạn mà thấy “mùi” sách . Không kém gì “Binh sĩ xung phong” . Không ngờ Tiểu Thần còn giỏi khoản . Ánh mắt Tô Văn Sơn con phức tạp: từ ngày nó bỏ thói lười biếng, đổi nhanh quá khiến ông kịp thích nghi.
— Thần Thần nhà tuyệt thật, đúng là con trai . Ôn Hà giơ ngón tay cái.
— Ba thấy là mừng . Tô Thần , : Lát nữa ba tới công ty ? Cho con cùng xem một vòng. Nói chứ, nhiều năm con ghé.
Hai thoáng khựng .
— Con công ty gì? Trời thì nóng, chẳng ai chơi với con. Ở nhà nghỉ ngơi, thì về trường . Ôn Hà gượng.
— , công ty giờ bề bộn. Con tới gì . Tô Văn Sơn vội phụ họa.
— Ba , con công ty gặp chuyện. Việc khả năng liên quan tới con. Con tới xem. Tô Thần nghiêm giọng.
Anh đoán Triệu Thái thể “ngậm bồ hòn” mãi. Vậy mà mấy hôm nay vẫn êm ắng. Sau khi em gái gọi điện, mới ngờ rằng đây là đòn phản kích của Thẩm Thiên Trạch và Triệu Thái.
— Chuyện là ? Tô Văn Sơn hỏi dồn.
Tô Thần bèn kể đại khái việc.
— Thì … bảo . Tô Văn Sơn cau mày: Thẩm gia, Triệu gia—đều là hai nhà vị thế trong giới kinh doanh Ma Đô. Lần rắc rối to.
Ông gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, nay tài sản chạm mốc trăm triệu—tính là thành công. ở Ma Đô, thành phố kinh tế một cả nước, chừng đó chẳng là gì, thậm chí chen chân “vòng ”.
Thẩm gia, Triệu gia—với Thần Thiên Văn Hóa của họ mà —chính là hai ngọn núi lớn, cùng một đẳng cấp.
— Đánh lắm! Ôn Hà đổi trọng tâm: Đàn ông để bạn gái bắt nạt . mà… Thần Thần, con bạn gái từ bao giờ đấy? Cô bé tên gì? Có ảnh ? Mau cho xem.
Mạch suy nghĩ “tinh kỳ” của lão mụ khiến Tô Thần cạn lời— nãy đúng là lỡ miệng.
— Em lầm trọng tâm đó! Tô Văn Sơn dở dở .
— Anh mới là lầm! Con trai bạn gái chẳng lẽ quan trọng bằng công ty? Công ty sập thì dựng , bạn gái lỡ là mất đấy. Ôn Hà phản biện trôi chảy.
Tô Văn Sơn đưa tay ôm trán, mặt đầy u sầu.
— Ba, chuyện do con mà . Tin con , con sẽ xử lý thỏa. Tô Thần trịnh trọng.
HY
Tô Văn Sơn con một lúc, lắc đầu:
— Đây là chuyện ăn. Con cách gì? Nếu hai nhà đó buông, hầu như còn đường.