Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 42: Muội muội gọi điện thoại tới

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:07:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Yên tâm, tuyệt đối đau. Nếu đau, em cứ mắng là kẻ lừa gạt.” Tô Thần trịnh trọng cam đoan.

Tần Khả Khả cuối cùng cũng tin, sụt sùi gật gật.

“Đặt con xuống, huyệt ở bụng.” Tô Thần Tần Vận dặn.

Tần Vận vội gật đầu, để con gái gối lên chân , vén áo lộ cái bụng nhỏ.

“Làm , em sợ!” Tần Khả Khả tự cổ vũ, khép chặt mắt, dám mấy cây kim bạc lấp lánh. Lông mi vì căng thẳng mà rung rung.

Tô Thần mỉm , xổm xuống bắt đầu châm cứu.

Cậu dối. Với y thuật cao cấp và tay nghề châm cứu thuần thục, so với nhiều lão trung y cũng chẳng kém, giữ cho bệnh nhân đỡ đau nhất.

Chung quanh, ít thực khách tò mò xem. Bây giờ chữa bệnh bằng châm cứu ngoài đời còn nhiều, ít còn từng thấy bao giờ.

Lâm Vũ Manh hai tay che mặt một bên, sợ mấy cây kim đang rung nhẹ, tò mò len qua kẽ tay liếc trộm. Mỗi Tô Thần cắm xong một mũi, cô giật khép chặt những ngón tay.

“Xong ạ, lâu thế?” Tần Khả Khả nhắm mắt thúc giục.

“Xong .”

Tô Thần đáp.

“Xong ạ?”

Tần Khả Khả ngạc nhiên mở mắt. Thấy mấy cây kim dựng thẳng bụng , bé sợ thấy thú vị, tò mò đưa tay định sờ.

“Đừng động!” Tần Vận vội nắm tay con.

“Không đau thật . Anh giỏi quá!” Tần Khả Khả tròn mắt Tô Thần.

Tô Thần đắc ý, hì hì.

“Bao lâu thì ?” Tần Vận hỏi.

“Chừng hai mươi phút. Đến giờ rút kim, bụng sẽ hết đau.” Tô Thần .

Hai mươi phút , Tô Thần rút kim.

Tần Khả Khả bật dậy sờ bụng, quả nhiên còn đau chút nào. Bé mừng rỡ, giang tay, ngước Tô Thần: “Anh, ôm em một cái!”

Tô Thần khẽ khựng, bế bổng bé lên.

“Chụt!”

Tần Khả Khả thơm đ.á.n.h “chụt” một cái lên má , ngọt ngào: “Quà cảm ơn đó.”

Tô Thần cô bé láu lỉnh chọc , đưa tay nhéo nhéo đôi má phúng phính.

“Xí, đừng bóp mặt em, méo đó.” Khả Khả bĩu môi.

Cả tiệm bật .

Con gái , Tần Vận cũng thôi khó chủ quán nữa—dù gì nguyên nhân chính là do con bé tham ăn bậy.

“Các em chắc cũng ngoài chơi. Hay cùng luôn, lát chị mời cơm cảm ơn.” Ra khỏi cửa hàng, Tần Vận mời.

“Không cần ạ, chuyện nhỏ thôi.” Tô Thần lịch sự từ chối.

“Đi cùng mà. Khả Khả thích hai đứa lắm. Bình thường chị bận, hôm nay mới rảnh đưa con chơi.” Tần Vận ngỏ ý.

Tần Khả Khả buông tay , chui tọt giữa hai , mỗi tay dắt một , ngửa mặt năn nỉ: “Anh Thần, chị Manh Manh, công viên trò chơi nhé!”

Hai , khó từ chối, đành gật đầu.

“Yeah! Đi công viên trò chơi!”

Khả Khả nhảy cẫng.

Thế là bốn lên chiếc Maserati đỏ của Tần Vận, phóng thẳng tới công viên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-42-muoi-muoi-goi-dien-thoai-toi.html.]

Cáp treo, tàu lượn, thuyền hải tặc… mấy trò mạo hiểm bình thường chơi vài vòng cuồng. Tô Thần với Tần Vận nhanh chóng “rút lui”, mặt mày xanh xao nghỉ ghế dài. May mà Lâm Vũ Manh ham vui, sức còn dồi dào, tiếp tục theo Khả Khả chơi thả ga.

Chơi ở công viên hai canh giờ, cả nhóm sang Thủy cung, vườn bách thú, cuối cùng ghé một nhà hàng hạng sang ăn tối.

Xong xuôi, Tần Vận lái xe đưa hai về trường.

Trên xe, Lâm Vũ Manh và Khả Khả vẫn ríu rít kể chuyện hôm nay, còn hẹn chơi tiếp—trông như kết đôi bạn vong niên.

Nói một hồi, mệt mỏi ập tới, cả hai thi ngủ gục.

“Tô Thần, cảm ơn hai đứa hôm nay. Lâu lắm Khả Khả mới vui như .” Tần Vận qua gương chiếu hậu, mỉm .

Tô Thần lắc đầu, ngắm gương mặt đang tựa vai của Lâm Vũ Manh, giữ nguyên tư thế để cô khỏi tỉnh: “Manh Manh cũng chơi . Lại còn ăn tối. Bọn em mới là cảm ơn.”

“Em đối xử với con bé thật. Hai đứa yêu lâu ?” Tần Vận tò mò.

“Chưa lâu ạ. Bọn em quen ở phòng gym kỳ nghỉ hè. Cô năm nhất, em năm hai. Ngày nhập học em tỏ tình.”

“Tốt quá. Tình yêu thời sinh viên là nhất, nhớ trân trọng nhé.”

“Vâng.”

Trò chuyện bao lâu, xe dừng cổng Đại học Ma Đô.

“Manh Manh, tới .” Tô Thần khẽ đ.á.n.h thức.

“Hửm? Tới ?”

Lâm Vũ Manh ngáp một cái, thẳng dậy.

Tần Vận gọi Khả Khả dậy mà theo hai xuống xe: “Rảnh chơi nhé.”

HY

“Dạ . Lần để em mời.” Tô Thần .

“Chào Tần tỷ, lái xe cẩn thận ạ.” Lâm Vũ Manh vẫy tay.

“Có gì gọi cho chị. Ở Ma Đô , chị vẫn giúp .” Tần Vận dặn, lên xe.

Nhìn chiếc xe khuất dần, hai mới cổng trường.

Đưa Lâm Vũ Manh đến khu ký túc xá nữ.

“Hôm nay vui thật.” Lâm Vũ Manh ôm eo Tô Thần, ngẩng mặt như hoa.

Tô Thần dịu dàng hôn lên trán cô: “Lên nghỉ sớm nhé.”

“Vâng.”

Cô khẽ gật, kiễng chân hôn vội lên môi một cái đỏ mặt chạy ký túc.

Tô Thần bóng lưng , mỉm ấm áp, lưng rời .

Vừa về gần tới ký túc xá, điện thoại bỗng đổ chuông—em gái gọi.

“Alo, Mạt Mạt, chuyện gì ?”

“Anh… hình như công ty ba gặp rắc rối.”

Giọng Tô Mạt đầy lo lắng.

“Có chuyện ?” Tô Thần hỏi. Nếu là chuyện đó thì đáng ngại—bản Lượng Kiếm xong, định gửi cho ba.

“Không . Hôm qua em về nhà, ba sợ em lo nên giả vờ bình thường, nhưng em —họ gặp rắc rối lớn. Tối qua hình như thức trắng.”

“Giờ em ở ?”

“Ở trường. Sáng nay ba đưa em tới hai về công ty. Em suy nghĩ cả ngày, vẫn quyết định báo .”

“Được, . Mai về nhà một chuyến. Đừng lo.”

Tô Thần trấn an, cúp máy.

 

Loading...