Huấn luyện quân sự kết thúc, tân sinh năm nhất nghỉ hai ngày.
Tô Thần và Lâm Vũ Manh cũng vì thế mà buổi hẹn hò đầu tiên của hai .
lúc chiều hôm đó Tô Thần tiết. Cả hai ăn trưa ở nhà ăn xong liền nắm tay khỏi trường.
Trời chiều nhiều mây, nắng gắt, chút gió. Với mùa hè oi bức ở ma đô, như coi như là một ngày dễ chịu.
Con gái sinh thích dạo phố, Lâm Vũ Manh cũng ngoại lệ.
Chỉ là, là “đồ ăn vặt chính hiệu”, cô chẳng quá mặn mà với quần áo đồ trang điểm. So với mua sắm, vô vàn món ngon đường hấp dẫn cô hơn nhiều.
Hai dừng, chơi chuyện, thong thả vui vẻ.
– Sinh tố xoài ngon thật đó. Thần ca, nếm thử ! – Lâm Vũ Manh hai tay nâng ly lớn, ngọt kéo sát đến môi .
Tô Thần phì , hít một ngụm gật đầu:
– Cũng phết.
– Thấy !
Cô càng tươi. Chợt mắt sáng lên, ngắm trúng một “mục tiêu” mới.
Ngay phía xa một quán tạp hóa bán gà rán.
Đôi mắt to long lanh của Lâm Vũ Manh đầy mong chờ.
– Ăn kiểu coi chừng đau bụng đấy. – Tô Thần đưa tay day trán, lo lắng.
HY
– Không , . Em chỉ ăn một chút nếm vị thôi, ? – cô ôm lấy tay , lắc lắc nũng nịu.
Trong lòng Tô Thần thầm rủa: “ tin cô cái quỷ!”
Câu cô bao nhiêu . Lần nào cũng bảo “nếm chút”, nào dừng ở “chút” .
Có điều, kiểu nũng nịu đáng yêu của Lâm Vũ Manh, thật sự chẳng từ chối thế nào.
– Được, nhưng là cuối cùng. Ăn xong món thì ăn thêm nữa. – Tô Thần nhíu mày dặn.
Từ nãy đến giờ dọc đường nào là đá bào, kem ly, xiên nướng bánh sầu riêng… miệng cô gần như lúc nào nghỉ, mà trong trường còn ăn trưa xong.
Không hiểu cái bụng nhỏ xíu chứa kiểu gì nữa.
– Vâng !
Cô gật đầu lia lịa, kéo bước nhanh quán.
Trong tiệm bật điều hòa mát rượi.
Khách khá đông, trông chừng ăn .
Mua một phần gà rán với hai ly xốt ô mai xong, hai tìm chỗ . Quán nhỏ, chỗ ít, gần như kín bàn.
lúc đó, Tô Thần thấy một hai con ở góc khuất còn trống một nửa bàn.
Người xinh, ăn mặc tinh tế, tóc uốn lượn nhẹ, toát lên khí chất nữ cường. Cô tựa cằm tay , ánh mắt tràn đầy cưng chiều cô con gái bên cạnh.
Cô bé tầm sáu bảy tuổi, buộc hai chùm đuôi ngựa, xinh như búp bê. Bé cầm miếng gà rán, ăn ngon lành như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị. Đôi chân ngắn đung đưa theo nhịp vui, tâm trạng hớn hở hiện rõ mồn một.
Tô Thần dẫn Lâm Vũ Manh bước tới, mỉm , lễ phép thử hỏi:
– Xin quấy rầy, bọn /chị thể chung bàn chứ?
Hai con tiếng liền sang.
– Oa, trai quá. Ngồi , ạ! – cô bé khanh khách gật đầu.
Dáng vẻ mềm mại đáng yêu của bé khiến Tô Thần và Lâm Vũ Manh lập tức “tan chảy”.
– Hai em . – thấy con gái như cũng gật đầu.
– Cảm ơn chị.
Tô Thần lời cảm ơn, cùng Lâm Vũ Manh xuống đối diện.
– Anh trai, chị gái, hai tên gì? Em là Tần Khả Khả. – cô bé hồn nhiên chào.
– Anh là Tô Thần. – Tô Thần đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-40-quy-linh-tinh-tieu-nu-hai.html.]
– Chào em, chị là Lâm Vũ Manh. – Lâm Vũ Manh cũng mỉm ngọt ngào.
– Hai là yêu, đúng ? – Tần Khả Khả chớp đôi mắt to, tinh quái.
Mặt Lâm Vũ Manh đỏ bừng, ngại ngùng c.ắ.n một miếng gà rán.
– Ừ, em đoán ? – Tô Thần chọc , càng thấy cô bé duyên.
– Hừm, chuyện em nhiều lắm! – Khả Khả kiêu hãnh hất cằm.
– Khả Khả, con nhiều quá đấy. Ăn cho xong còn về nhà. – bật , khẽ gõ lên trán con.
– Ôi… Mẹ xa đ.á.n.h con! Con chỉ đang tâm sự với trai thôi mà, bắt nạt . – Khả Khả che trán, lườm tức tối.
Người như con “kêu oan”, sang Tô Thần và Lâm Vũ Manh ái ngại:
– Xin nhé, con bé vốn , nhỏ mà ma mãnh.
– Không , bé đáng yêu lắm. – Tô Thần vội xua tay, Lâm Vũ Manh liên tục gật đầu phụ họa.
– là Tần Vận, của bé. Rất vui gặp hai em. – chị tự giới thiệu.
– Vâng, chào chị…
Hai vội đáp lễ, trong lòng thoáng dấy chút hiếu kỳ: Trẻ con theo họ hiếm, nhưng cũng chẳng gặp nhiều.
Trong khi đó, Lâm Vũ Manh cứ từng miếng từng miếng đút gà rán miệng, ăn đến quên trời đất.
– Em bảo chỉ nếm vị thôi mà? – Tô Thần nhắc, giọng vui lắm.
Động tác của Lâm Vũ Manh khựng , cô chột :
– Tại ngon quá nên… em quên. Không tin nếm thử .
Nói , cô dùng xiên gỗ gắp một miếng đưa tới sát môi .
Tô Thần c.ắ.n một cái, tiện tay giành luôn phần còn , mặt nghiêm :
– Còn cho . Em ăn nữa là đau bụng thật đấy.
Lâm Vũ Manh chun môi tội nghiệp, rít một ngụm nước ô mai.
– Lạch cạch…
Tần Khả Khả tít mắt:
– Chị cũng thích món ? Giống em ghê!
Nói bé bĩu môi:
– em bảo cái cho sức khỏe nên ít cho em ăn lắm. Lần gần nhất em ăn gà rán là… hai tháng .
– Mẹ em đúng đó. Đồ chiên dầu nên ăn ít thôi. – Lâm Vũ Manh .
– Em còn ghê… – Tô Thần liếc cô một cái.
– Hê hê…
Lâm Vũ Manh thè lưỡi.
– Nghe , con . Sau bớt nhé. – Tần Vận nhân cơ hội dạy con.
– Hứ! Toàn lừa con nít. Nếu thật tệ như thì quán bán chạy thế? Bạn cùng bàn lớp con gần như ngày nào cũng ăn… – Khả Khả bĩu môi, nửa câu bỗng biến sắc, bàn tay nhỏ ôm bụng.
– Sao thế? Đau bụng ? Mẹ bảo đừng ăn mấy thứ , con cứ cố. Giờ thì ! – Tần Vận phát hiện con , lo lắng đưa tay sờ bụng bé.
– Không… lừa đấy. Không , hì hì! – Khả Khả ngu ngơ.
– Con đòn mà dám gạt ! – Tần Vận vui, gõ lên trán con một cái.
Tô Thần Khả Khả bằng ánh mắt hàm ý.
Đông y “vọng–văn–vấn–thiết”. Nhìn biểu cảm và những biến đổi nhỏ sắc mặt bé, lẽ cô nhóc thật sự đau bụng. Có thể bé trót buột miệng than đau, thấy “mất mặt” nên cố tỏ bình thường.
– Khả Khả , chút y thuật. Em cứ giả vờ bình thường , coi chừng trong bụng “nuôi giun” đấy. – Tô Thần nửa đùa nửa dọa.
Vừa , mặt Khả Khả liền tái mét. Bé ôm bụng, hốt hoảng ngước Tần Vận:
– Mẹ ơi, con đau bụng thật .
– Con bé ! Đi, tới bệnh viện. – Tần Vận quýnh lên, vội bế con dậy.