Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 295: Phan Tiểu Kiệt đồng học rất ngây thơ

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:12:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

lái xe nên Tô Thần uống rượu, chỉ nhấp nước trái cây.

“Đại ca, đại ca, thật sự là cao thủ võ lâm truyền thuyết hả?” Chu Anh Tài hai mắt sáng rực, chằm chằm Tô Thần, hào hứng hỏi.

Đặng Lỗi cũng ngước mắt sang.

chút công phu, bảo là ‘cao thủ võ lâm’ thì quá. Mấy xem phim nhiều quá .” Tô Thần bật liếc .

“Vậy… đại ca, thể dạy ?” Chu Anh Tài tràn trề mong đợi.

nữa, cũng học.” Đặng Lỗi vội giơ tay.

“Tuổi các lớn, nội gia quyền luyện nền tảng từ nhỏ. Hơn nữa loại công phu thường truyền ngoài.” Tô Thần lắc đầu, mỉm .

Cả hai xong đều lộ vẻ tiếc nuối.

“Có điều, dạo mở võ quán. Các thể đến đăng ký học quyền cước cơ bản.” Tô Thần thêm.

“Võ quán? Vậy nhất định đăng ký! Đại ca, địa chỉ ở , ngày mai qua luôn.” Chu Anh Tài nóng ruột hỏi.

“Qua gì mà qua.” Chu Diệu Xuân trừng mắt cháu: “Lo học y thuật cho xong tính. Nhìn mày , suốt ngày chỉ chơi game. Nhìn là Tô Thần: trẻ mà y thuật tinh, là cao thủ của Ma Đô Đại Học. Còn mày?”

Chu Anh Tài rụt cổ, im thin thít. Thấy Đặng Lỗi trộm, trong lòng càng chột .

“Mày cái gì? Cười nổi ? Người còn cứu , mày giỏi gì? Ăn nhậu bày trò?” Đặng Hồng Bảo nghiêm mặt quát con.

Nụ mặt Đặng Lỗi tắt ngóm. Cậu sang cầu cứu vẫn luôn nuông chiều .

, vợ Đặng Hồng Bảo giả vờ như thấy.

Con vốn chỉ sợ so sánh. Bình thường bà xót con, thấy chồng nghiêm cũng can. biến cố của chồng, tận mắt thấy phong thái của Tô Thần hôm nay, bà hiểu: con trai cần lớn. Sớm muộn gì nó cũng gánh việc kinh doanh nhà họ Đặng.

“Về nhà, khóa hết thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng của nó. Mỗi tháng cho ba ngàn tệ tiền sinh hoạt. Ai cũng lén lút tiếp tế. Hết tiền thì tự mà xoay. Không lẽ đói c.h.ế.t .” Đặng lão lạnh giọng.

“A! Đừng mà, gia gia, con sai , con sửa. Ba ngàn tệ… con c.h.ế.t đói mất!” Đặng Lỗi hoảng hồn, vội van nài.

“C.h.ế.t đói thì c.h.ế.t. Năm xưa khởi nghiệp tay trắng, việc gì cũng từng . Nhà họ Đặng nuôi kẻ ăn bám.” Đặng lão dứt khoát.

“Bà đừng bênh nó nữa. Hai mươi hai tuổi , nên nên nết nết. Bà cứ chiều, nó hỏng thật.” Đặng Hồng Bảo liếc vợ, như c.h.é.m đinh chặt sắt.

. Lần và cha.” Người phụ nữ trung niên gật đầu.

Đặng Lỗi mặt mày tuyệt vọng, như mất hồn, co ro ghế.

Bên , Tô Thần thưởng thức mấy món ăn cũng thường thôi, mỉm xem “kịch vui”, là nguồn cơn.

“Tô , trong kho phòng đấu giá nhà họ Đặng còn mấy vị d.ư.ợ.c liệu quý. Lát nữa bảo mang sang cho . Xem như thù lao mỗi tay giúp đỡ. Sau chúng cũng sẽ luôn giúp thu thập d.ư.ợ.c liệu .” Đặng Hồng Bảo với Tô Thần, giọng đầy thiện ý.

“Cái e . Hay để mua theo giá thị trường.” Tô Thần vội xua tay.

“Không, thù lao là tất yếu. Mong đừng từ chối.” Đặng Hồng Bảo lắc đầu.

“Tiểu hữu cứ nhận , nếu nhà họ Đặng bọn hóa mắng vong ân phụ nghĩa.” Đặng lão cũng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-295-phan-tieu-kiet-dong-hoc-rat-ngay-tho.html.]

Lời đến nước , Tô Thần tiện khước từ nữa.

Dùng bữa xong, tiễn ở ngoài nhà hàng, Tô Thần lái xe về trường.

Người nhà họ Đặng bảo sẽ còn ở Ma Đô thêm mấy ngày, phòng khi bệnh tình biến, tiện mời Tô Thần tay nữa.

Dù Tô Thần liên tục cam đoan vấn đề gì, nhà họ Đặng vẫn lo. Đó là lẽ thường, cũng tùy họ.

Về tới trường, Tô Thần gọi cho Lâm Vũ Manh.

“Alo, Thần ca.” Giọng cô thở hổn hển.

“Manh Manh, em đang chạy bộ ?” Tô Thần ngạc nhiên.

“Không, em đang chơi ván trượt ở sân bóng rổ. Vừa ăn với Mạn Mạn xong, vận động tí.” Cô .

“Được, cẩn thận đừng ngã. Anh qua ngay.”

“Biết , . Em đang trượt ngon tay.” Lâm Vũ Manh đầy tự tin.

Tô Thần mỉm , cúp máy, lên ký túc.

Trong phòng chỉ Phan Tiểu Kiệt dán mắt màn hình, mặt là nụ bỉ bợm kỳ quặc.

“Lão Phan, thấy dạo càng lúc càng… hèn. Cậu chẳng tự xưng ‘lãng tử bụi hoa’ ? Sao giờ xuống cấp thế?” Tô Thần chọc.

“Thần ca đúng. Học hành là vô tận. Dù kinh nghiệm phong phú đến cũng học thêm chứ!” Phan Tiểu Kiệt giả bộ nghiêm, thở dài: “Hơn nữa ‘lãng tử bụi hoa’ đều là quá khứ. Giờ đầu , trong lòng chỉ Giai Giai. cảm giác với . đành xem cái để giải sầu thôi.”

“Ha ha…”

Tô Thần phì .

HY

Vài hôm , vì lo Lý Giai “bách hợp”, còn bàn mưu với đám bạn “lãng tử”, sắm nến, hoa tươi, thuê cả xe thể thao, dàn trận tỏ tình thật lớn.

Kết quả Lý Giai sững một giây lách qua, bước nhanh thẳng, bỏ Phan Tiểu Kiệt ôm bó hoa, giữa vòng nến, đơ giữa gió lạnh.

Chuyện lan khắp Ma Đô Đại Học nhanh. Dù Phan Tiểu Kiệt cũng khá tiếng, là bạn của Tô Thần; còn Lý Giai là bạn của Lâm Vũ Manh—bảo gây chú ý.

Sau đó, Tô Thần hỏi Lâm Vũ Manh về phản ứng của Lý Giai.

Cô bảo, về ký túc xá xong, Lý Giai chỉ một câu: “Đàn ông đúng là trẻ con, phiền phức.”

Nghe xong, Tô Thần lặng , Phan Tiểu Kiệt âm thầm thở dài.

“Thần ca, đừng nữa. Đi cùng ‘thưởng thức, học tập’ chút ? Vị ‘lão sư’ lợi hại lắm.” Phan Tiểu Kiệt đểu, nhướng mày vẻ “ hiểu mà”.

“Thôi miễn. Cậu học từ từ.” Tô Thần lắc đầu , mở tủ lấy ván trượt, định ngoài.

“Thần ca chơi ván trượt hả? Chờ với, cũng !”

Phan Tiểu Kiệt vội tắt máy tính, bật dậy chạy theo.

 

Loading...