Chân khí tràn huyệt đạo, cơ thể Đặng Hồng Bảo khẽ rung. Vài giây , ông chậm rãi mở mắt.
Trong lòng cũng thở phào. Tuy nắm chắc rằng sẽ xảy sai lầm, nhưng phương pháp mạo hiểm: nếu chậm thêm vài giây thôi là rắc rối to.
Thấy Đặng Hồng Bảo tỉnh , cả nhà họ Đặng mừng rỡ ùa tới.
“Ông , ông chứ!”
Người vợ trung niên vui đến phát , nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng.
“Hồng Bảo, con thấy thế nào?” Đặng Lão khẩn trương hỏi.
“Con … đỡ con dậy.” Giọng Đặng Hồng Bảo còn yếu.
Đặng Lỗi cùng vợ đỡ ông lên. Mắt Đặng Lỗi hoe đỏ: “Ba con sợ c.h.ế.t. Con sớm kế thừa gia sản , con còn tung tẩy vài năm nữa!”
“Cút!” Đặng Hồng Bảo tức đến suýt ngất nữa.
“Tránh một bên.”
Đặng Lão quắc mắt, vung gậy đuổi thằng cháu “nhảy nhót” chỗ khác, sang : “Tiểu thần y, chân con trai …?”
“Đặng thử nhấc chân xem.” mỉm với Đặng Hồng Bảo.
Mọi nín thở đôi chân ông. Bản Đặng Hồng Bảo cũng cảm thấy giữa hai chân luồng nhiệt lưu tỏa ; cơn đau âm ỉ thường trực gần như biến mất.
Cố kìm nén xúc động, ông tập trung điều khiển đôi chân .
Trước ánh mắt sững sờ của tất cả, đôi chân chầm chậm nhấc lên.
“Ha ha… ! Tốt! Tốt! Chân của giữ ! Ha ha…”
Ông gần như phát điên. Cả nhà họ Đặng cũng vỡ òa vui sướng.
“Tiểu thần y, cảm ơn ân cứu mạng của .” Chống gậy bước tới, Đặng Lão khom cảm tạ.
“Cảm ơn… cảm ơn …”
Vợ Đặng Hồng Bảo mắt hoe đỏ, rối rít lời cảm tạ.
“ sẽ kê thêm một toa. Uống đúng cách theo phương t.h.u.ố.c trong nửa năm, bệnh tình của Đặng cơ bản sẽ trị tận gốc.” bình thản .
Đặng Lão và vợ trung niên liên tục gật đầu.
“Nghiệt tử, còn mau xin tiểu thần y vì hành động lúc !” Đặng Hồng Bảo quát con.
Mặt Đặng Lỗi cứng , trong mắt thoáng nét hổ thẹn. Cậu bước tới, ngượng ngập : “Ờm… ca môn, lúc nãy thật xin , do em nóng quá.”
buồn bực, liếc một cái.
Ca môn cái gì! Thân quen quá mức đấy.
Có điều, lo cho cha như , tuy bướng bỉnh nhưng cũng đến mức quá quắt. thấy chán ghét, nhưng bảo thiện cảm và kết giao thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-294-trong-nha-khai-mac-mai-hanh.html.]
Thế nên lơ, sang Chu Diệu Xuân mỉm : “Chu lão, may là phụ kỳ vọng.”
“Tô Thần tiểu hữu, y thuật của thể là đăng phong tạo cực. Lợi hại, lợi hại! Lão hủ bội phục từ đáy lòng.” Chu Diệu Xuân khen ngợi.
lắc đầu: “Bàn về kinh nghiệm hành y cứu , còn kém Chu lão xa.”
“Đâu , . Cậu là khó lão hủ .”
Trong khi hai thầy trò lời xã giao, nhà họ Đặng liếc mắt trao đổi, bàn bạc về lễ tạ ân cứu mạng. Đây là ơn lớn như núi, chỉ cứu Đặng Hồng Bảo mà còn thể là cứu cả nhà họ Đặng. Nếu đôi chân ông gượng nổi, Đặng Lão cao tuổi ắt khó thể tái xuất; Đặng Lỗi thì bướng bỉnh, đủ bản lĩnh gánh vác cơ nghiệp. Đối thủ thương trường của họ Đặng nhiều, hẳn sẽ bỏ qua cơ hội “ngàn vàng” .
“Chu lão, ngài còn loại d.ư.ợ.c liệu quý như ? Như gốc sâm núi năm trăm năm, loại nào tương tự. Lần gốc sâm dùng hết .”
, hỏi thẳng Chu Diệu Xuân.
“Cái … nếu , dĩ nhiên để . tiệm nhỏ của chỉ đúng hai gốc là hết thảy . Dược liệu thường thì chê.” Chu lão lắc đầu.
“Vậy !”
tiếc, nhưng cũng đến mức thất vọng. Loại bảo d.ư.ợ.c nhiều năm như thế vốn “hữu duyên nan cầu”.
Nghe đến đây, mắt Đặng Lão và Đặng Hồng Bảo cùng sáng lên.
“Tiểu thần y các d.ư.ợ.c liệu lâu năm loại đó ư?” Đặng Lão hòa nhã hỏi.
gật đầu: “Nói thật, ngoài nghề y, còn là võ giả. Dù luyện võ trị bệnh, các vị d.ư.ợ.c liệu đều hữu dụng, chỉ là quá hiếm.”
“Chuyện đó để lo.” Đặng Hồng Bảo mỉm . “Thật Đặng gia chúng khai mạc mại hành, thường xuyên dịp thấy d.ư.ợ.c liệu quý như . Nếu cần, chúng thể cung cấp và cam đoan giá thấp nhất.”
HY
“Thật ?” mừng rỡ xen lẫn bất ngờ.
“Cậu cứu mạng con trai , tức là cứu cả nhà họ Đặng. Chút thù lao đáng gì.” Đặng Lão tiếp lời.
“Tiện luôn, hai gốc sâm năm trăm năm của đây cũng là đấu giá tại nhà họ Đặng mà .” Chu Diệu Xuân vuốt râu .
“Vậy thì đa tạ.” khom cảm ơn.
“Ha ha… tiểu thần y khách khí quá. Phải là chúng lời cảm tạ mới đúng.” Đặng Lão sảng khoái.
Sống cả một đời, ông ít. Có thể là đa mưu túc trí, ai đáng kết giao và nên trả bao nhiêu “giá” cho mối giao hảo . Trước mắt, thanh niên rõ ràng đáng để kết — dù trả cái giá lớn hơn nữa cũng đáng.
“Đặng Lão, xin đừng gọi ‘tiểu thần y’ mãi. Nghe… kỳ lắm. Gọi là Tô Thần là . Ngài là bề , nếu thích thì gọi ‘Tiểu Thần’ cũng .” .
“Không , . Ha ha… cùng lão Chu giống , gọi là ‘tiểu hữu’ nhé!” Đặng Lão tươi .
Nói chuyện thêm một lúc, phương t.h.u.ố.c điều dưỡng hậu kỳ cho Đặng Hồng Bảo. Vợ ông quý như báu, cẩn thận cất túi.
Sau đó, cả nhà họ Đặng đặt tiệc ở một nhà hàng hạng Michelin, cách Hạnh Lâm Đường xa, chiêu đãi cùng hai ông cháu nhà họ Chu.
Nói thật, khoái kiểu “Michelin” . Không món dở — đạt thì hương vị khỏi chê — nhưng phần ăn ít quá, chẳng đủ lót với .
Nhìn mâm lớn mà chỉ một nhúm “thịt gì đó” bày tinh xảo, ở đây ăn no là nhiệm vụ bất khả thi. Vậy nên đành giữ ý, chẳng thể khoe… “tửu lượng với sức ăn”, tự nhủ lát nữa về nhà ăn thêm.
“Nào, tiểu thần y… , tiểu hữu, và Chu lão thần y nữa — cảm ơn hai vị cứu mạng. kính.” Đặng Hồng Bảo nâng chén, hướng về hai chúng .