“Trước hết kiểm tra trình độ diễn xuất của em nhé?” – Thẩm Lỵ mỉm .
“Được ạ. Cụ thể thế nào?” – Tô Thần gật đầu.
“Vậy cô một đề.”
Thẩm Lỵ suy nghĩ một lát : “Thế : chúng là bạn cùng lớp. Cô là cô gái em thầm mến. Em hãy coi cô là và tỏ tình – ứng biến tự do.”
Đôi mắt Ôn Hà khép, khóe môi giấu một tia vui.
“Cô Thẩm, là đổi đề khác ạ?” – Tô Thần nhăn mặt.
“Sao thế? Đề vấn đề gì ?” – Thẩm Lỵ ngạc nhiên.
“Là thế … ngoài bạn gái của , thể những lời như với khác.” – Tô Thần lắc đầu.
“ đây là diễn kịch mà?” – Thẩm Lỵ cau mày.
“Dù là diễn, cũng .”
Thẩm Lỵ á khẩu.
Ôn Hà trộm con trai, trong lòng len lén nở hoa, trao cho một ánh mắt khen ngợi. Tô Thần giả vờ như thấy, vẫn : “Mình đổi chủ đề ạ.”
“Em thế là . Lang Gia Bảng cô cũng . Em đóng nam chính, giữa nam chính với nữ chính vẫn tình cảm đấy thôi. Em định diễn kiểu gì?” – Thẩm Lỵ trầm giọng.
“Không ạ. Khi diễn đến đoạn đó, sẽ tưởng tượng nữ chính là bạn gái .” – Tô Thần mỉm .
Lần Thẩm Lỵ chỉ cứng họng mà tim cũng nhói.
Tuổi trẻ cô mải mê công việc, yêu vài đều lận đận, chẳng bao lâu chia tay. Quá ba mươi, lòng bắt đầu sốt ruột. Người theo đuổi , nhưng cô vốn tự chủ, tiêu chuẩn với đàn ông cao: trai, tài, điều kiện kinh tế cũng khá.
Khi Tô Thần xuất hiện, dẫu hai lệch tuổi, cô vẫn kìm mà động lòng. Thành mới đưa đề bài , mong kéo gần đôi chút… Ai ngờ mở miệng là “bạn gái ”, chẳng những phối hợp, còn đ.â.m trúng chỗ yếu mềm của một độc lâu năm như cô.
“Khụ khụ… cô Thẩm?” – Tô Thần thấy Thẩm Lỵ bằng ánh mắt u uất, bèn hắng giọng nhắc.
“Được, đổi đề.” – Thẩm Lỵ gật đầu, ngẫm nghĩ.
“Cô ơi, lấy đề tài gia đình. Bố em đều ở đây, thể phối hợp.” – Ôn Hà góp ý.
Nghe , Thẩm Lỵ sang Ôn Hà – gương mặt trẻ trung như đôi mươi – ánh mắt thoáng qua ghen tị lẫn ao ước.
Nói theo lẽ thường, Ôn Hà là của hai đứa trẻ, hơn bốn mươi , mà trông còn trẻ hơn cả cô.
“Vậy chọn đề tình . Thế nhé, Tô Thần: giả sử em ung thư, khả năng phẫu thuật thấp. Hai con diễn một cảnh bên giường bệnh.”
HY
Sắc mặt Ôn Hà sầm , khóe môi giật khẽ.
Sao tự dưng cô thấy địch ý với thế nhỉ? Ghen vì trẻ chăng?
“Cái …” – Tô Thần khó xử.
“Thôi, diễn !” – vì thấy con trai lên TV, Ôn Hà quyết định nhịn. Ở nhà bà đóng vai nũng; bảo là diễn viên nghiệp dư gạo cội cũng chẳng sai: diễn là diễn ngay.
Bà ôm ngực, nghiêng lên ghế sofa, gương mặt toát lên vẻ cam chịu sinh tử, sợ con đau lòng. Trong mắt là quyến luyến, nỡ rời, bàn tay gầy khẽ vẫy:
“Thần Thần… đây…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-290-bi-tuc-di-lao-ba-ba-canh.html.]
Thẩm Lỵ, giáo sư danh dự Học viện Hí kịch Ma Đô, từng đào tạo bao minh tinh phái diễn, trố mắt ngay tại chỗ.
Chẳng lẽ phụ nữ từng diễn viên?
Sau bàn việc, Tô Văn Sơn đưa tay che mặt, khóe mắt co giật: lão bà nhà diễn viên đúng là uổng.
“Mẹ gì thế!” – Tô Thần dở dở .
“Phối hợp với con diễn kịch…” – Ôn Hà vẫn giữ giọng thoi thóp.
“Bắt đầu em .” – Thẩm Lỵ gật đầu.
Tô Thần nghiêm túc bước tới, cố ủ một chút cảm xúc, …
“Phốc!”
Cậu bật .
Không phối hợp, mà mặt còn hồng hào, sức sống phơi phới, dáng vẻ nào giống bệnh nhân ung thư. Vả bình thường bà nhõng nhẽo quen , tự nhiên chuyển sang hiền từ mẫu khiến cảm giác hợp tông quá mạnh.
Phía , Thẩm Lỵ nhíu mày, lòng càng bực. Là giáo dạy diễn xuất, cô ghét nhất ai tỏ thái độ cợt nhả với nghề.
“Lại nữa? Mẹ em diễn tệ.” – Thẩm Lỵ trầm giọng.
“Xin cô, em thật sự nhập . Hay cho em một cảnh độc thoại nhé?” – Tô Thần nén , .
“Cẩu thả! Thật quá cẩu thả! Một em diễn cả phim chắc?” – Thẩm Lỵ giận dữ bật dậy, trừng mắt: “Hai đề, chọn một và diễn ngay. Không thì cô tiếp nữa. Từ tới nay cô gặp ai đùa giỡn như em.”
Nụ mặt Tô Thần tắt hẳn. “Xin cô. Em .”
“Hừ! Vậy mời các tìm khác.” – Thẩm Lỵ bực bội buông một câu, xách túi gót.
“Khoan …” – Tô Văn Sơn bật dậy định can ngăn, nhưng “rầm”, cửa phòng việc đóng sầm.
“Thần Thần, con cái gì thế? Phối hợp một chút c.h.ế.t ai ! Mẹ còn diễn tận tình như .” – Ôn Hà dậy, trách con trai.
“Không . Mẹ hài quá, con phối hợp nổi.” – Tô Thần nhún vai.
“Ôi trời… hai ầm cái gì , đến mức đuổi cả .” – Tô Văn Sơn than thở.
“Anh đúng là đồ ngốc. Anh tưởng cô giận vì lý do gì?” – Ôn Hà liếc chồng.
“Còn vì gì nữa, tại Tiểu Thần chịu phối hợp chứ gì.” – Tô Văn Sơn ngơ ngác.
“Ngốc c.h.ế.t . Anh thấy ánh mắt cô con trai khác lạ ?” – Ôn Hà trừng mắt.
Tô Văn Sơn sững một lúc mới ngộ, giật : “Không thể nào! Cô hơn Tiểu Thần cả chục tuổi, còn ý với nó?”
“Đàn ông các , bao nhiêu tuổi cũng thích cô gái mười tám!” – Ôn Hà đảo mắt.
“Em thế.” – Tô Văn Sơn khổ.
“Cô cũng . Dạng phụ nữ giỏi quyến rũ. Thần Thần tuy để ý, nhưng nhỡ m.á.u nóng mà sai một li, lúc đó em với Manh Manh?” – Ôn Hà khoanh tay, giọng nghiêm.
Mặt Tô Thần đen như đáy nồi: “Mẹ ơi, đừng mở miệng là ‘lão bà’ nữa ? Trông còn lớn hơn nhiều đấy!”
“Xì! Thằng con thối! Nhìn mặt , da dẻ – lớn hơn nhiều! Mẹ mãi mười tám nhé.” – Ôn Hà lườm yêu con trai.