Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 29: Cô bé này có chút “giả”

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:06:44
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Văn Sơn thói quen mỗi ngày đều sách, nên thư phòng chất đầy đủ loại thư tịch.

Tô Thần tìm cuốn “Binh sĩ tiến công” mà nhắc tới, lật .

Kỹ năng Sáng tác của mở khóa, cấp hiện tại là sơ cấp; dù từ nhỏ tới giờ cũng ít bài văn.

• Sáng tác: mức độ thuần thục 1

• Sáng tác: mức độ thuần thục 1

• …

Đọc hết Binh sĩ tiến công: Sáng tác tăng lên 200.

Khi Sáng tác đạt 1000 điểm thuần thục, đẳng cấp thăng trung cấp.

Đẳng cấp tăng, trong đầu Tô Thần lập tức ùa về hàng loạt kiến thức căn bản về sáng tác tiểu thuyết, nhất là mảng quân lữ.

“Con gì ở đây?”

Tô Văn Sơn mặc đồ ngủ bước , thấy Tô Thần thì sững .

“Đọc sách ạ.”

Tô Thần giơ quyển Binh sĩ tiến công xong.

Quyển khá; ít nhất với trình Sáng tác trung cấp hiện giờ, còn nổi đến thế.

“Mẹ con bảo con ? Thật là…” Tô Văn Sơn khổ.

“Cha đừng lo. Con thêm vài quyển dạng , giúp cha.”

Tô Thần đổi sang một cuốn khác cùng bút danh, .

“Con dễ lắm.”

Tô Văn Sơn nhếch môi, song trong lòng thấy ấm. Con chịu sách là , ông bèn kệ con tự nhiên.

Ông cầm một cuốn, xuống bàn .

Thư phòng rơi tĩnh lặng: hai cha con mỗi một quyển, ai quấy rầy ai.

Hai ngày , phần lớn thời gian Tô Thần đều ở lì trong thư phòng, gần như hết thảy sách về đề tài quân lữ và sáng tác liên quan.

Nhờ Nhất Mục Thập Hành và Học thần chi tâm, tốc độ của nhanh khủng khiếp: gần như tới hai mươi phút xong một tiểu thuyết dài.

Mỗi xong, Sáng tác tăng thêm vài trăm điểm.

Đến chiều thứ bảy, thuần thục vượt 10.000, đẳng cấp lên cao cấp.

Y như lúc kỹ năng Ca hát đạt cao cấp, trong đầu hiện một chuỗi ký ức—khung cốt, nhịp điệu, bố cục cho các loại tiểu thuyết.

Đêm xuống, Tô Thần máy tính, hớp mấy ngụm nước mát lạnh “Mập Trạch Vui Vẻ”, tinh thần phơi phới. Hắn vuốt dàn ý một kịch bản trong đầu, mở file, gõ hai chữ:

“Lượng Kiếm!”

Chiều cuối tuần, cả nhà ăn cơm tối xong, Tô Thần Ôn Hà quyến luyến tiễn cửa, cõng cây guitar mới mua cho cô trường.

Đi ngang cửa hàng bánh “Bánh Gatô Đại Vương”, ghé mua một chiếc Hắc Sâm Lâm tám tấc.

Nghe Lâm Vũ Manh bảo thích nhất bánh ở đây, ghi nhớ kỹ.

Nữ nhân viên theo trai trai ôm bánh cửa, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ ghen tị: con trai mà thích bánh ngọt thì hiếm, mua cho bạn gái. Vừa soái cưng yêu—ai chẳng .

Tới cổng trường, Tô Thần gọi điện cho Lâm Vũ Manh:

“Manh Manh, em ở ? Anh mang đồ ngon cho em .”

[Oa, thật ? Em ở ký túc xá!]

Giọng cô ngạc nhiên vang lên.

“Anh lên tìm em.”

Hắn thẳng tới lầu ký túc xá nữ.

“Thần ca!”

Không lâu , tiếng Lâm Vũ Manh reo vui.

Tô Thần ngẩng lên: cô chạy tới, tươi rạng rỡ. Trên mặc đồ mát, tóc còn ướt như tắm xong.

Một tuần huấn luyện quân sự khiến làn da vốn trắng nõn sạm chút, màu lúa mì khỏe khoắn, trông càng tràn đầy sức sống.

Thấy hộp bánh trong tay Tô Thần, đôi mắt to long lanh của cô sáng bừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-29-co-be-nay-co-chut-gia.html.]

“Hắc Sâm Lâm của Bánh Gatô Đại Vương cơ !”

Tô Thần giơ hộp bánh, .

Mắt cô càng sáng, nuốt nước bọt, tay nôn nóng với lấy.

Tô Thần khẽ kéo , bộ ấm ức:

“Anh đặc biệt mua cho em đấy, thưởng ?”

“Vậy… thưởng ạ?”

Lâm Vũ Manh chớp mắt.

Tô Thần nghiêng đầu, chỉ má.

Mặt cô ửng hồng. Nhìn quanh một vòng, cô khẽ kiễng chân hôn “chụt” một cái thật nhanh.

“Hê hê…”

Hắn khoái chí, đưa bánh cho cô.

Lâm Vũ Manh ôm hộp, ăn mà lòng ngọt lịm.

“Huấn luyện mệt ?”

Tô Thần khẽ vén lọn tóc trán cô tai, giọng dịu dàng.

“Vài hôm đầu mệt, giờ quen , cũng .”

Má cô ửng hồng. Hai mới quen lâu, kiểu mật còn lạ lẫm—nhưng trong lòng thì ấm áp.

“Nhớ bôi kem chống nắng, đừng để đen quá.”

Hắn dặn.

Cô khựng , vội cánh tay —quả sạm .

“Giờ thế cũng . Trông khỏe khoắn, đáng yêu mà.”

Hắn vội thêm.

“Ừm.”

Cô mỉm , hàm răng trắng đều tăm tắp.

Hai đang trò chuyện, Mạnh Lộ cùng một trai ăn ở ngoài về, từ xa thấy họ.

“Lulu, nhà hàng hôm nay chứ? Lần dẫn em chỗ khác, ở đó món cua cay là một…”

Chàng trai thao thao bất tuyệt.

Mạnh Lộ liếc qua cảnh đôi trẻ mật, nghiêng mắt sang gã trai bên cạnh, ánh mắt phượng sâu thoáng nét chán chường. Cô khựng bước, giọng nhạt:

“Biết . Hôm nay cảm ơn mời cơm. Em tới , về .”

Chàng trai sững , gật đầu :

“Được. Vậy về . Em huấn luyện cũng mệt , tắm rửa nghỉ sớm nhé.”

Nói xong, rụt rè , vẻ lưu luyến.

“Xì.”

Mạnh Lộ bĩu môi, tức thì thấy bên tai thanh tĩnh hẳn. Cô đưa tay chỉnh tóc, nở nụ rạng rỡ, bước về phía Tô Thần và Lâm Vũ Manh.

HY

“Mạnh Lộ, về !”

Lâm Vũ Manh chào.

Mạnh Lộ mấy hợp chơi với ba cô bạn cùng phòng, nhưng chung ký túc thì ngày nào chẳng gặp. Tính Lâm Vũ Manh đơn thuần, hiền lành, vẫn cố gắng hòa nhã.

“Ừm. Có chị khóa rủ ăn.”

Mạnh Lộ mỉm , thấy Tô Thần cõng guitar, mắt sáng:

“Tô Thần, còn chơi guitar ? Cây xịn đấy—Gibson cơ mà.”

rành nhạc, nhưng thương hiệu thì cô thuộc.

Tô Thần khẽ gật đầu cho đáp lời. Hắn ác cảm với Mạnh Lộ, nhưng cũng chẳng —cứ thấy cô gái chút… “giả”.

“Ôa, Thần ca còn đàn guitar nữa, trai quá trời!”

Lúc , Lâm Vũ Manh mới để ý cây đàn, mắt lấp lánh sùng bái.

Trong mắt cô, Tô Thần cái gì cũng ; còn bản thì ngoài ăn khỏe chẳng sở trường nào. Hồi nhỏ từng thử học vẽ, nhảy… nhưng vụng về quá, mấy bữa bỏ.

 

Loading...