“Tâm chi dây cung… chẳng lẽ chính là sáng tác ‘Tâm chi dây cung’?”
“Sao thể chứ!”
Đám thanh niên ngơ ngác như sét đánh. Họ đều là tài tử khoa âm nhạc của Học viện Bá Khắc. Khi Chris bảo họ “ếch đáy giếng”, ai nấy đều khinh khỉnh. Những bản dương cầm như Tâm chi dây cung, Thiên Không Thành và Tinh Không họ từng , cũng lời đồn rằng sáng tác là một thiên tài trẻ tuổi đến từ Hoa Hạ. họ tin: cho rằng đó chỉ là giai thoại phóng đại. Những bản như thế, thanh niên thì nổi?
Giờ tận mắt thấy, họ thể tin.
“Giờ thì các buồn cỡ nào ?” Chris ngoảnh , giọng mỉa mai.
“Chris đúng. Người trẻ nên kiêu ngạo tự đại. Ở đất nước nhiều thiên tài. Cứ ếch đáy giếng thì chỉ dậm chân tại chỗ.” Will cũng nghiêm mặt răn đe.
“Thưa thầy, một bản ‘Tâm chi dây cung’ thì lên gì? Học viện chúng cũng thiên tài chẳng kém .” Một thanh niên cố cãi.
“Vậy là ?” Chris lạnh giọng.
Chàng trai lập tức nghẹn lời.
“Anh, còn đôi co gì với mấy . Đừng để họ phách nữa.” Tô Mạt kéo tay trai.
Tô Thần khẽ gật, mắt ánh lên ý nghĩ gì đó.
Chẳng bao lâu, Cung Huân và Từ Công Sinh .
“Cung Huân, các diễn tấu thật sự tuyệt vời.” Lâm Vũ Manh đầy sùng bái.
“Cảm ơn.”
Cung Huân mỉm , trêu: “Đừng sùng bái , nhà em còn lợi hại hơn. Em nên sùng bái mới đúng.”
Má Lâm Vũ Manh ửng hồng, liếc Tô Thần một cái đầy thẹn thùng. Trong mắt cô, Tô Thần luôn mỹ. Nhất là khi mặc sơ mi trắng dương cầm, thứ ma lực khiến tim cô như tan .
Dạo cô thường mơ cùng một giấc mơ: lễ cưới của hai . Tô Thần mặc âu phục thẳng thớm, dương cầm giữa những lời chúc tụng, đàn một bản tên dành riêng cho cô. Còn cô trong váy cưới trắng, si ngốc ngắm bóng lưng .
Nghĩ tới đó, mặt cô càng nóng. Cô vội lắc đầu xua giấc mộng ban ngày.
“Manh Manh, mặt em nóng thế?” Tô Thần chạm tay lên má cô, thấy bỏng rẫy.
“Không… gì.” Cô luống cuống, hẩy tay .
“Cung Huân đúng, em nên sùng bái là .” Tô Thần nắm lấy bàn tay nhỏ, mỉm . “Muốn xem lên sân khấu ?”
Lâm Vũ Manh sững , khẽ gật đầu.
“Từ , nhờ thầy và ban tổ chức xem thể thêm một tiết mục phần kết ?” Tô Thần sang Từ Công Sinh.
Lời dứt, đều sững mừng rỡ. Từ Công Sinh gật đầu: “Để thử. Chỉ riêng hai bản của cũng đủ thuyết phục.”
Tô Thần từng cứu Cung Huân, ơn nghĩa nặng như núi. Việc nhỏ dĩ nhiên thể giúp.
“Anh sắp lên đàn? Tuyệt quá! Phải cho mấy con ếch mở mắt.” Tô Mạt reo lên.
Lilith và Cung Huân cũng , mắt long lanh trông ngóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-284-mot-bai-lang-man-tu-khuc-ba-canh.html.]
“OMG! Tô, cuối cùng cũng diễn tấu trực tiếp. Cậu định đàn Thiên Không Thành, Tinh Không, … cả hai?” Chris còn hưng phấn hơn cả mấy cô gái, như fan gặp thần tượng.
Không ít khán giả xung quanh quấy rầy, cau mày liếc sang.
“Nói nhỏ thôi, ồn gì chứ!” Tô Thần trầm giọng.
HY
“Ừm ừm!” Chris vội che miệng, gật đầu lia lịa.
Tô Thần lên. Thấy Từ Công Sinh đến bên Cảnh Mặc, ghé tai nhỏ. Cảnh Mặc sững , đầu về chỗ họ, khẽ gật. Ông dậy, cùng Từ Công Sinh rời đại sảnh.
Chừng nửa canh giờ , hai trở . Cả nhóm dồn mắt hỏi thăm.
“Xong.” Từ Công Sinh gật nhẹ.
Mọi đồng loạt nhoẻn .
“Anh ơi, sẽ đàn bản nào?” Tô Mạt háo hức.
“Giữ bí mật.” Tô Thần thần bí.
“Có gì bí mật…” Cô bĩu môi, bỗng mắt sáng rỡ: “Chẳng lẽ là bản mới?”
Mọi cũng tròn mắt .
“Cái đầu cũng nhanh nhạy đấy.” Tô Thần khẽ gõ trán em gái một cái.
“Thật hả? Vậy… tên gì? Là bản gì?” Tô Mạt ôm trán, kìm nổi tò mò.
“Đã bảo là bí mật. Tới lúc đó em sẽ . Đây là một bản lãng mạn. Hôm nay đàn để chúc mừng Cung Huân và Từ … cũng là chúc mừng chính chúng .” Tô Thần , ánh mắt dịu khi sang Lâm Vũ Manh.
Đôi mắt to của Lâm Vũ Manh lấp lánh, gương mặt rạng ngời mong đợi. Những khác cũng ngứa ngáy như mèo cào, đến mức còn tâm trí thưởng thức phần diễn tấu sân khấu.
Cuối cùng, bốn giờ rưỡi chiều, buổi diễn ngày đầu tiên khép .
“Khi đắm trong âm nhạc đẽ, thời gian trôi nhanh. Xin cảm ơn tất cả các vị khách mời đem đến những phần trình tấu mỹ. Buổi diễn hôm nay xin kết thúc tại đây.”
Người dẫn chương trình ngừng giây lát, chuyển giọng: “Có điều, nhận cuộc gọi từ ban tổ chức. Chắc quý vị đều hai bản đang hot gần đây: Thiên Không Thành và Tinh Không. Thật dám giấu, cũng vô . Hôm nay, sáng tác hai bản đang mặt tại khán phòng — và sẽ biểu diễn cho chúng ! Xin quý vị nồng nhiệt vỗ tay chào đón, để chúng gặp vị ‘thiên tài trong truyền thuyết’ .”
Khán phòng như bùng nổ. Mọi vỗ tay rào rào, kích động đảo mắt tìm.
Hai bản , gần như ai ở đây cũng đến thuộc lòng. “Tô Lâm” — tác giả — thì ít mặt. Có còn là ca sĩ thực lực.
Giữa vạn con mắt, Tô Thần bình thản dậy.
Đám thanh niên lưng trừng mắt như thấy ma.
“Đứng lên gì? Đừng đùa, xuống!” Một tin nổi, quát nhỏ.
“Đồ ngốc. Anh chính là Tô Lâm — tác giả của hai bản dương cầm đó.” Tô Mạt , dùng tiếng Anh lưu loát quở trách.
“Đừng chúng mất mặt nữa. Cùng trường với mà cũng thấy ngại.” Chris tên , mặt đầy chê bai.
Tô Thần chẳng buồn để ý. Anh vuốt ống tay, chỉnh cổ áo, hàng ngàn ánh , thản nhiên sải bước lên sân khấu.