Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 276: Muội muội để tâm chuyện vụn vặt (ba canh)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:12:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ăn tối xong với nhóm Thẩm Thiên Trạch, hai bảo về nhà vội.

— Hô… Thần ca, thể bớt em lo ? — Lâm Vũ Manh ghế phụ, thở dài một tiếng.

— Ý em là gì? — Tô Thần liếc sang, vẻ ngơ ngác.

— Cái khoản trêu hoa ghẹo nguyệt của mạnh quá. Em quen nhưng vẫn mệt. Lần còn là tiểu thư hào môn, áp lực của em… lớn lắm đấy. — Vũ Manh , mắt vương chút u oán.

Tô Thần khựng , bật :

HY

— Em Phùng Dao các cô ? Bảo em dịu dàng lạ, đến còn thấy… quen.

— Ý là bình thường em dữ lắm ? — Vũ Manh phồng má chằm chằm.

— Không . Chỉ là em dịu quá, thích ứng. — Tô Thần trêu.

— Đừng với em là nhận họ thích . — Vũ Manh bĩu môi.

— Cũng thấy chút chút. , thích thì nhiều. Yên tâm, ngoài em , chẳng để ai trong lòng cả. — Anh lườm yêu cô một cái.

— Đừng bỡn em, em mệt lắm . — Má Vũ Manh ửng hồng, luống cuống mặt cửa kính.

— Hay ghé khách sạn, xoa bóp cho em, bấm huyệt cho thông gân cốt, đỡ mệt? — Tô Thần gian.

— Phi!

Vũ Manh đỏ bừng hai má, xì một tiếng:

— Suốt ngày nghĩ mấy chuyện đó! Em về nhà. Mẹ nhắn mấy tin.

— Manh Manh, tư tưởng em càng lúc càng trong sáng nhé. Anh là xoa bóp theo Đông y, bấm huyệt cho đỡ mỏi. Em nghĩ thế. — Tô Thần trịnh trọng.

— Em tin quỷ thần nhà ! — Vũ Manh thẹn quá, đưa tay véo một cái.

Về tới nhà hơn chín giờ. Cha đang salon, mặt buồn buồn chuyện, đến mức cửa mà còn .

— Cha, , thế? Ai nợ nhà tiền ? — Tô Thần hỏi mở tủ lạnh lấy lon nước.

Nghe tiếng, hai mới ngẩng lên.

— Thần Thần về , đây, chuyện với con. — Ôn Hà ngoắc tay.

Tô Thần bật nắp coca, nhấp ngụm nhỏ xuống:

— Gì mà nghiêm trọng ạ?

— Còn con bé Mạt Mạt. — Ôn Hà cau mày.

— Mạt Mạt ? Nó , về ? — Anh đảo mắt quanh phòng, hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-276-muoi-muoi-de-tam-chuyen-vun-vat-ba-canh.html.]

— Là thế . Con “Lượng Kiếm” với “Lang Gia Bảng” kiếm ít. Con bé mà động lòng, bảo cũng sáng tác. Về đến nhà là chốt trái cửa phòng, bọn gọi cũng mở. — Tô Văn Sơn nghiêm giọng.

Trước đó, Tô Thần chép kịch bản cổ trang quyền mưu “Lang Gia Bảng” giao cho bố. Ông xong vỗ bàn khen nức nở, liền để nhà xuất bản phát hành. Tô Thần cũng tuyên truyền Weibo; sách bán chạy. Cộng thêm tiền bản quyền phim “Lượng Kiếm” và tiểu thuyết, thu nhập ít.

— Nó… sáng tác? — Tô Thần bật . Không hiểu em . Con bé học hành thì , âm nhạc cũng giỏi, chứ tiểu thuyết còn ít, gì đến . Nó mê anime, manga với mấy thứ “nhị thứ nguyên” hơn.

— Ừ đó. Con xem, năm thi đại học , giờ đòi sáng tác, hồ đồ . Bọn sốt ruột lắm! — Ôn Hà nén , nặng lời.

— Không , chắc chỉ “ba phút nhiệt” thôi. Khéo hai hôm là chán. — Tô Thần nhạt.

Nghe câu , mặt hai lập tức đổi sắc. Ôn Hà liếc trộm con trai, né mắt, cúi đầu bốc khoai tây chiên nhai lạo xạo.

— Lại gì nữa đây? — Tô Thần nhíu mày.

— Còn con. Con bé sáng tác, bà như mùa, ôm bụng lăn ghế. — Tô Văn Sơn liếc vợ, khổ: — Con tính Mạt Mạt mà: ngoài sáng thì lí lắc, chứ bên trong kiêu ngạo, cứng đầu, dễ để bụng. Bị con chọc một cái, e là “ba phút” còn “ba phút” nữa.

— Mẹ… — Tô Thần Ôn Hà, cạn lời.

Em gái thì hồn nhiên hoạt bát, mà cá tính hiếu thắng, chịu thua, để tâm. Anh nhớ như in: hồi tiểu học, thi , chỉ bằng khen “Ưu tú”. Bị thằng mập trong lớp — vốn luôn đè đầu — đem giễu. Lúc . Vừa bước nhà, môi trề xuống, òa một trận gà bay ch.ó chạy, chốt cửa phòng cắm đầu học.

Từ dạo đó, cứ về là đóng cửa bài, chỉ ăn cơm . Tình trạng kéo dài đến kỳ thi : nó lấy điểm tuyệt đối, giành hạng nhất lớp, lúc mới , trở về như bình thường. Cả nhà khi đó buồn bã lo lắng, suýt nữa đưa nó gặp bác sĩ tâm lý.

Còn — lúc học lớp Năm — rình ngoài cổng, chộp thằng mập, trùm bao tải đ.á.n.h một trận … chạy. Đó là đầu đ.á.n.h , mà run như cầy sấy.

quên mất. Ai mà con bé nhiều năm vẫn đột nhiên để bụng. — Ôn Hà lí nhí.

— Mẹ đúng là… — Tô Thần lườm yêu, đặt lon coca xuống, dậy: — Con lên xem nó thế nào.

— Ừ ừ, giờ nó con nhất. Con khuyên em nó giùm. — Ôn Hà gật lia lịa.

— Nhớ lựa lời mà . — Tô Văn Sơn dặn.

— Con . — Tô Thần gật, bước lên lầu.

— Thấy , rước chuyện. — Tô Văn Sơn trách yêu vợ.

— Người cố ý… — Ôn Hà chu môi, nháy mắt nũng.

— Thôi thôi, chiêu đó với hết tác dụng . — Ông xua tay, sang xem TV.

— Ai mà “lão” chứ, còn trẻ nhé. — Ôn Hà lầm bầm, nhưng mắt vẫn dõi lên lầu, lo lắng.

Lên đến cửa phòng Tô Mạt, Tô Thần gõ nhẹ.

— Mẹ, bảo đừng quấy rầy! — Giọng Tô Mạt khó chịu vang .

— Mở cửa, là . — Tô Thần .

— Ca? — Trong phòng khựng . Do dự một thoáng, cô bé vẫn mở hé cửa, thản nhiên: — Em cũng như cha , đến khuyên em thôi. Vô ích.

— Không. Anh định khuyên. Cho xem em đang . Biết “tiền bối” góp vài ý. — Tô Thần mỉm .

 

Loading...