Khi Tô Thần và bước , họ đúng lúc lời Bàng Phi Lâm , đại khái cũng hiểu chuyện gì đang xảy .
Cả nhóm đồng loạt về phía Tô Thần như chờ ý. Chỉ cần lên tiếng, Đồng Phi cùng mấy gọi vài cú điện thoại là xong ngay chuyện .
“Bàng lão.”
Tô Thần bước lên hai bước, gọi một tiếng.
“Tô Thần, ở đây !”
Bàng Phi Lâm thấy Tô Thần, gương mặt già nua thoáng hiện vẻ hổ.
Ba Bàng Phi Lâm một cái, ánh mắt cũng lập tức dừng Tô Thần.
“Cậu là chủ quán ở đây?”
Người phụ nữ trung niên khoanh tay, sắc mặt lạnh, trừng mắt hỏi Tô Thần.
“Chủ quán . võ quán đúng là mở, tòa nhà cũng do mua. Có vấn đề gì ?” Tô Thần điềm nhiên đáp.
“ cho , với vị trí và diện tích tòa nhà , năm mươi triệu tệ là thể nào. Cậu lừa ông nhà , khiến ông hồ đồ mà bán với giá thấp như . Thế là sai! Cậu bù thêm tiền.” Người phụ nữ thẳng vấn đề, khách khí.
“Lừa gạt ?”
Mày kiếm của Tô Thần nhíu, nhạt: “Chủ cũ của tòa nhà là Bàng lão gia. Mua bán hai bên đều tự nguyện, hợp đồng chữ trắng mực đen. Giá là do chính lão gia đưa . Các cứ hỏi lão gia xem, từng ‘dụ dỗ’ ‘uy hiếp’ câu nào ?”
“… dù mặc kệ! Ông tuổi cao, đầu óc hồ đồ. Đây là tổ trạch nhà chúng , thể bán rẻ năm mươi triệu. Cậu nhất định bù thêm hai mươi triệu nữa.” Người phụ nữ mở miệng là giá trời.
Tô Thần bật : “Ha ha!”
“Là do với , thật sự ngăn bọn họ. Cậu yên tâm, tòa nhà là của , truyền cho họ. Đã ký hợp đồng thì tuyệt đối lật lọng, đừng lo.” Bàng Phi Lâm đỏ mặt, áy náy với Tô Thần.
Mọi xung quanh cũng khá rõ, ai nấy đều thêm kính nể lão nhân.
“ là hết nổi, phụ nữ vô lý quá!”
“Ký hợp đồng còn đòi đội giá, mở miệng thêm hẳn hai chục triệu. Lên trời luôn !”
“Lão gia tử là , cả nhà thế .”
“Giá do chính lão gia , gán cho tội ‘lừa gạt’? Khác nào vu khống!”
“Tòa nhà thật đắt đến ? Năm mươi triệu còn thỏa mãn…”
“ từng đến xem. Diện tích lớn, nếu vị trí thì năm mươi triệu cũng lạ. Có điều loại nhà cổ thế gặp hữu duyên mới bán .”
“Nam thần đừng sợ. Có hợp đồng thì sợ gì. Đuổi họ cho xong.”
…
Kênh livestream của fan cũng rộn ràng bình luận.
“Lão gia, nhân phẩm của ngài tin. đây ý của ngài. Lúc đầu ngài nhận lời về sư phụ võ nghệ, mãi đến, chắc cũng vì chuyện ?” Tô Thần mỉm với Bàng Phi Lâm.
“ đúng. Bọn họ bán tổ trạch, ngày nào cũng gọi, bán rẻ quá, bắt tăng giá. ngại gặp , hôm nay bọn họ đến Ma Đô liền chạy thẳng qua đây, cản nổi. Mất mặt quá!” Bàng Phi Lâm bóp trán thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-274-rat-hiem-thay-ca-nha-canh-mot.html.]
“Cha, cha thế. Mất mặt chỗ nào?”
Người đàn ông cùng phụ nữ cau mày, sang Tô Thần, giọng tỏ vẻ hòa nhã: “Tô lão bản đúng , chúng vô lý. Chỉ lấy phần đáng hưởng. Dù gì đây cũng là tổ trạch, bán nỡ. Hay là đôi bên nhường một bước: bù thêm mười triệu, chúng lập tức rời .”
“Ha ha.”
HY
Tô Thần lạnh giọng, thẳng đàn ông: “Không nỡ ? Bàng lão mỗi dịp cuối năm các về, đều giục lão bán tổ trạch để tiền mua nhà ở Đế Đô cho các .”
Mặt đàn ông đỏ bừng, hổ để cho hết.
Đám đông và cả xem livestream đều ồ lên.
“Lão gia tử nặng nghĩa nặng tình, tuổi con cháu chẳng ở bên chăm sóc, còn ép bán nơi gắn với bao kỷ niệm. Anh là đàn ông mà thấy áy náy ?” Giọng Tô Thần pha chút khinh miệt.
Người đàn ông cúi gằm, trong lòng thẹn mà hóa giận. Sao lão gia đem hết chuyện nhà cho ngoài!
“Liên quan gì đến ? Đây là chuyện nhà .” Gã thanh niên cùng bỗng nổi nóng, quát lớn.
“Nhóc, dám quát sư phụ ? Có tin vả ?”
Diêu Võ chỉ thẳng mặt gã, tiếng quát như sấm, gã sợ tái mặt, cổ rụt .
“Làm gì đấy, còn định đ.á.n.h ?” Người phụ nữ lập tức chống nạnh, trừng Diêu Võ.
“Bực quá ! Thần ca, cho xử luôn nhé.” Đồng Phi xắn tay áo xông lên.
Vài thanh niên khác cũng nặng khí thế. Bọn họ quen kiểu mạnh, cả nhà trịch thượng vô lý, ai cũng ngứa tay.
Tô Thần đưa tay ngăn, khẽ lắc đầu hiệu bình tĩnh. Dù họ cũng là nhà của Bàng Phi Lâm, động thủ thì .
“Các … gì? Dám đ.á.n.h ? báo công an bây giờ!” Người phụ nữ rút điện thoại, giọng dọa dẫm.
“Biến !”
Đồng Phi tiện tay ném chiếc chìa khóa xe trong lòng bàn tay , đ.á.n.h trúng mặt phụ nữ, quát: “ đ.á.n.h bao nhiêu đứa , thiếu gì một chị!”
Người phụ nữ ôm mặt, định chửi, nhưng khi cúi chiếc chìa khóa logo con bò tót mặt, lời đến miệng nghẹn .
Lúc , họ thấy ngoài cổng đỗ một loạt siêu xe, chiếc nào cũng trị giá từ vài triệu đến cả trăm triệu tệ, khi đó còn thấy lạ. Giờ kỹ cái chìa khóa, liếc đám thanh niên lưng Tô Thần—mặt mũi hiên ngang, khí thế lẫm liệt, như từng để ai mắt.
Quần áo họ trông giản dị, nhưng chị sành hàng hiệu, logo nào cũng nhận ngay. Nãy để ý, giờ mà rợn da gà. Chị thoáng thấy điềm chẳng lành: hình như chọc nhầm .
“Đồ hỗn láo, dám tay—”
Gã thanh niên thấy ném trúng bèn chỉ tay Đồng Phi mắng lớn.
“Ầm!”
Tiếng nổ khẽ cả đám giật xuống. Chỉ thấy La Sơn bình thản một bên, chân y nền đá xanh in hằn một dấu chân sâu hoắm, những vết nứt loang như mạng nhện.
Gã thanh niên trợn tròn mắt, lập tức nấp lưng , dám hó hé.
Đây là… quái vật gì ?
Quấy rầy , quấy rầy …