“Trần lão.”
Thấy Trần Hướng Hoa, Tần Vận mỉm chào.
Theo lý, với phận Tam tiểu thư nhà họ Tần, gặp một “ca vương” cũng cần quá khách khí. từ khi Trời Cao Truyền Hình – Điện Ảnh mới thành lập, vị lão ca vương dựa ảnh hưởng của trong giới để giúp đỡ nhiều, bởi Tần Vận luôn ghi nhận ân tình .
“Tần tổng đến , mau, mau .” Trần Hướng Hoa tiếng, thấy ba Tần Vận, vội dậy vẫy tay.
Dù Tần Vận khách khí, ông cũng hề tỏ vẻ kiêu.
“Trần lão, để giới thiệu: đây là Tô Lâm, tên thật Tô Thần; còn đây là bạn gái , Lâm Vũ Manh.” Tần Vận đưa hai tiến lên, nhẹ nhàng giới thiệu.
“Tô Lâm? Tô Thần? Vậy nghệ danh ghép từ họ của và bạn gái ? Có ý tứ, thú vị đấy.” Ánh mắt Trần Hướng Hoa sáng lên, chăm chú đ.á.n.h giá Tô Thần.
Bên cạnh, khuôn mặt nhỏ của Lâm Vũ Manh ửng hồng, chút ngượng.
“Trần lão, danh từ lâu. Lần ngài lên Weibo lên tiếng ủng hộ, thật sự cảm ơn.” Tô Thần mỉm đưa tay.
HY
“Là do bài . Dù Tần tổng mở lời, cũng chẳng tìm lý do để giúp.” Trần Hướng Hoa , bắt tay, giới thiệu nữ sĩ cùng.
Đó là Đổng Song — đạo diễn phim truyền hình nổi tiếng trong nước, sở trường đề tài tình yêu đô thị. Hai năm gần đây, mấy bộ phim cô đều đại bạo. Ngay cả Tô Thần, vốn mấy xem phim bộ, cũng từng coi vài tập theo và em gái.
“Thì đại tài tử Tô Lâm lừng lẫy đây còn lãng mạn đến mức… nghệ danh cũng ngọt thế!” Đổng Song ôn hòa, bắt tay và trêu một câu.
Tô Thần chỉ khiêm tốn .
“Ha ha… , mời , dùng .” Trần Hướng Hoa vui vẻ mời.
Mọi chỗ, gọi một bình và vài phần điểm tâm. Vừa ăn uống, chuyện trò. Chủ đề vẫn kiểu xã giao nghề: Trần Hướng Hoa và Đổng Song hết lời khen tài âm nhạc của Tô Thần; còn Tô Thần thì khiêm nhường, xưng là fan của hai vị tiền bối — ca của Trần ca vương đều , phim của đạo diễn Đổng cũng từng xem.
Tô Thần nửa thật nửa đùa: đúng là , xem, nhưng bảo là “fan cứng” thì hẳn — chỉ thêm chút tôn kính, lấy lòng cho phép.
“Nói thật nhé, Tô Thần, tài âm nhạc của khiến kinh diễm. Không chỉ nhạc đại chúng, đến nhạc cổ điển cũng tạo nghệ sâu. Hai bản dương cầm đúng là kiệt tác truyền đời.” Sắc mặt Trần Hướng Hoa nghiêm túc, nữa tán dương.
“Chuẩn luôn, hai bài . Khó tin tác giả chỉ mới ngoài hai mươi. Quả là thiếu niên tài.” Đổng Song cũng mỉm phụ họa.
Nghe thế, Tô Thần ngượng, chỉ lúng túng. Nói nghiêm túc, mấy khúc chính tay sáng tác — là quà tặng của hệ thống.
“À, mấy ngày mới ‘Lượng Kiếm’ cũng là . Phim truyền hình chuyển thể hiện đang hot, tiềm năng thành hiện tượng.” Đổng Song đ.á.n.h giá cao.
“Chỉ mong đúng như lời ngài. Ban đầu cha thiếu kịch bản, mới cuốn , thật ngờ đón nhận như .” Tô Thần đáp.
“Phim lắm. cũng đang theo. Giới trẻ bây giờ dần thiếu ‘sói tính’ như thế hệ ; tinh thần Lượng Kiếm trong kịch khích lệ lòng .” Trần Hướng Hoa gật gù.
“Trần tiền bối, hôm nay mời chúng đến, chắc là việc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-264-vi-phim-truyen-hinh-viet-khuc-chu-de-bay-chuong.html.]
Tô Thần kéo dài màn xã giao, bèn hỏi thẳng.
Trần Hướng Hoa và Đổng Song trao đổi ánh mắt, cùng gật đầu: “ là nhờ giúp một tay. cho — mà cho đạo diễn Đổng.”
Ba Tô Thần sang Đổng Song, nghi hoặc.
“Là thế : đang một bộ phim truyền hình, sắp đóng máy . Hiện còn thiếu ca khúc chủ đề nên định mời Trần lão , nhưng ông từ chối.” Đổng Song bất đắc dĩ.
“ về hưu , già cả, hết thời, khó mà bài nào thật . Hơn nữa phim của cô chủ yếu khán giả trẻ, gu bây giờ cũng chẳng nắm rõ.” Trần Hướng Hoa , sang Tô Thần: “Thế là nghĩ đến . Cũng gặp vị ‘tài tử’ một phen, nên nhờ Tần tổng gọi điện.”
“Hóa .” Tô Thần gật đầu. Trong đầu cũng lướt qua vài bài hợp thể loại , chỉ chắc khớp .
“Tô Thần, nhất định giúp với. Không thì chẳng tìm ai. Yên tâm, chỉ cần hợp, thù lao chắc chắn khiến hài lòng.” Đổng Song trịnh trọng.
“ mấy bài. hết, ngài sơ qua cốt truyện ?” Tô Thần hỏi.
“Đương nhiên.”
Đổng Song gật đầu, bắt đầu kể: chuyện xoay quanh vài đôi bạn trẻ, từ thời sinh viên đến lúc , vật lộn giữa đô thị lớn, yêu tổn thương ; cái kết mang màu bi kịch. Kiểu phim đô thị thanh xuân tình yêu chủ lưu — khiến mắng biên kịch, hẹn giờ ngóng màn hình mỗi tối.
Tô Thần suy nghĩ chốc lát, cuối cùng chọn một bài phù hợp nhất. Cậu gọi phục vụ mang giấy bút; trong ánh mắt ngạc nhiên của , một lèo xong, trơn tru như nước chảy.
“Thời Gian Nấu Mưa.”
Một ca khúc giai điệu và ca từ phảng phất bi thương, với bộ phim mà Đổng Song kể thì chẳng còn gì hợp hơn.
“Đạo diễn Đổng, xong , mời ngài xem.”
Đổng Song vội nhận lấy. Càng xem, mắt càng sáng; nét mặt dâng tràn kích động, gật đầu liên tục: “Tốt, ! Bài quá hợp!”
Tuy là đạo diễn, nhưng cô cũng khả năng thẩm âm. Ca khúc như may đo riêng cho bộ phim.
“Ngài hài lòng là .” Tô Thần .
“À… hát cực . Cậu thể hát thử một , để cảm thụ trọn vẹn ?” Đổng Song bỗng mỉm đề nghị.
“Ngay tại đây ạ?” Tô Thần thoáng khó xử. Giọng ca của vốn mang hiệu quả chữa lành; nếu hát lúc e ảnh hưởng bầu khí.
“Tô Thần, hát một . cũng xem ‘bản gốc’ thế nào.” Tần Vận tiếp lời.
“Thần ca, em cũng .” Lâm Vũ Manh chớp đôi mắt to, háo hức phụ họa.
Khóe môi Tô Thần giật nhẹ, khổ: “Được thôi, là chính yêu cầu nhé. Nghe xong đừng trách .”
Nghe , hai cô chợt nhớ Tô Thần hát rơi nước mắt, sắc mặt đổi. kịp đổi ý, Tô Thần cất giọng.