“Bàng gia gia, ông thường xuyên về thăm cháu nhé!” Trần Tiểu Vũ ngửa đầu .
“Được , ông nhất định sẽ về thường xuyên.”
Bàng Phi Lâm mỉm gật đầu. Ánh mắt ông đầy quyến luyến, quét một vòng khắp tòa nhà. Như sực nhớ điều gì, ông sang hỏi Tô Thần: “Tô Thần, mở võ quán ở đây, tính tuyển sư phụ truyền thụ võ nghệ ?”
“Có chứ. Ý của ngài là…?” Tô Thần như đoán điều gì, ngạc nhiên Bàng lão.
“Cậu thấy thế ? Không cần trả lương cho , bao ăn ở là . Dù hồi trẻ bỏ võ theo văn, nhưng dạy học trò thì vấn đề. giáo sư cả đời, rành cách dạy học sinh.” Bàng Phi Lâm , chủ động đề nghị.
“Ý kiến đấy!” Một bên, Trần Lương Bình cũng phấn khởi gật đầu.
“Bàng lão gia nhập thì dĩ nhiên vấn đề, chỉ là tiền lương trả đúng mức.” Tô Thần .
“Ha ha… Tốt quá! về hưu rảnh đến phát hoảng. Giờ gặp thích hợp, còn thể thu đồ , truyền xuống võ học tổ truyền của Bàng gia, đến nỗi đứt đoạn. Như , còn mặt mũi gặp tổ tông.” Bàng Phi Lâm vui vẻ to.
“Vậy ngài cần xa, cứ ở đây luôn.” Tô Thần đề nghị.
“Không , theo quy củ. Tòa nhà bán cho , còn ở . Chờ võ quán dựng xong sẽ tới. Lúc đó đưa xem giấy tờ tòa nhà.” Bàng Phi Lâm đáp.
“Vậy cũng , tùy ngài.” Tô Thần gật đầu.
“Thế . Không ngờ Bàng Phi Lâm hồi trẻ bỏ võ theo văn, đến lúc về hưu còn cơ hội nghề cũ. Ha ha… Tốt, thật là !”
Vừa lớn, ông chắp tay lưng, bước chân nhẹ nhàng rời .
“Thật quá, Bàng gia gia vui lắm!” Trần Tiểu Vũ cũng hí hửng theo.
“Tô Thần, cũng cảm ơn . Nhờ , lão hữu của lẽ sẽ ‘tỉnh’ nữa.” Trần Lương Bình mỉm cảm kích.
“ gì .” Tô Thần , gãi đầu.
Lúc , điện thoại trong túi Tần Khả Khả reo. Cô bắt máy, ngọt ngào gọi: “Mẹ ơi.”
“Vâng, con đang ở cùng Tô Thần với chị Manh Manh. Anh mua tòa nhà lớn để dạy học võ. Dạ, bọn con về ngay.”
Nói mấy câu, cô cúp máy, Tô Thần: “Anh Tô Thần, em tới đón em.”
“Vậy lên xe về thôi.” Tô Thần .
…
Về đến Trần thị võ quán, Tần Vận đang đùa chuyện, uống với Trần Lương Bình, trông khá mật.
Dạo , hai tiểu nha đầu Trần Tiểu Vũ và Tần Khả Khả cứ chạy qua chạy , như thể ngày nào cũng dính . Nhờ mà Tần Vận với vợ chồng Trần Lương Bình cũng quen thuộc.
“Mẹ!”
Thấy , Tần Khả Khả mừng rỡ chạy tới ôm lấy chân Tần Vận.
Trần Tiểu Vũ cũng bắt chước, ôm lấy chân còn .
“Hai đứa nghịch quá! Không ở nhà đợi, cứ theo đây gì?” Tần Vận bật , đưa tay chạm nhẹ lên trán hai đứa.
“Bọn con chơi với Tô Thần với chị Manh Manh, đúng ?” Tần Khả Khả ha hả Trần Tiểu Vũ.
“ thế!” Trần Tiểu Vũ mềm mại hưởng ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-262-tran-huong-hoa-tien-boi-moi-canh-nam.html.]
“Đã về cả thì về nhà thôi. Nữu Nữu với Tô Thần, hai đứa cũng cùng cho vui.” Tần Vận .
“Tốt quá! Tất cả đến nhà con chơi!” Tần Khả Khả vỗ tay reo.
“Muộn , hôm nay để hôm khác bọn sang bái phỏng.” Tô Thần ngoài trời thẫm, mỉm .
Lâm Vũ Manh cũng vội gật đầu.
HY
“Không ! Chị Manh Manh lâu lắm chơi với em. Về nhà em nhé, tối nay ngủ ở nhà em . Em ngủ chung với chị Manh Manh.” Tần Khả Khả ôm chặt lấy tay Lâm Vũ Manh, nũng nịu.
“Cái …” Lâm Vũ Manh lúng túng, đưa mắt hỏi ý Tô Thần.
“Tô Thần, Khả Khả đúng. Hôm nay ở nhà một đêm . Sáng mai dẫn gặp một . Trần Hướng Hoa lão tiền bối còn nhớ chứ? Ông gặp .” Tần Vận với Tô Thần.
“Trần ca vương? Lão tiền bối tìm gì?” Tô Thần ngạc nhiên trợn mắt.
“Không . Trên điện thoại ông chỉ bảo dẫn đến uống . Trước đây Trần lão tiền bối giúp công ty nhiều, nên tiện từ chối.” Tần Vận đáp.
Tô Thần trầm ngâm gật đầu: “Nếu thì Tần tỷ sắp xếp.”
“Hay ở ăn cơm chiều hẵng ?” Trần Lương Bình níu.
“Không cần . Trên đường về, dẫn ăn một bữa thật ngon.” Tần Vận lắc đầu, mời: “Trần thúc, hai bác cùng ?”
“Bọn là hai ông già, thôi các cháu .” Trần Lương Bình xua tay.
Sau đó, vợ chồng ông tiễn rời Trần thị võ quán, lên xe .
Tần Vận và Tô Thần lái hai xe, một một , ghé một nhà hải sản ăn một bữa linh đình, mới trở biệt thự của Tần Vận.
Lâm Vũ Manh ôm hai tiểu nha đầu, chơi máy tính bảng, bàn tán rôm rả, hòa thuận lạ thường.
Còn Tô Thần tán gẫu với Tần Vận.
“Trước đó chị bạn của , giúp chị nhiều.” Tần Vận .
Tô Thần khựng , hiểu cô đến chuyện của Cố Tình, bèn lắc đầu: “Có gì , chỉ đuổi mấy tên côn đồ.”
“Còn cả gã chồng khốn nạn của cô nữa.”
Nhắc đến chuyện , sắc mặt Tần Vận thoáng giận, trầm xuống: “Cái đồ khốn đó ăn bám vợ mà vẫn còn lăng nhăng bên ngoài. Đến khi ly hôn còn dám dây dưa. Lần gặp, bắt nếm mùi ‘đoạn tử tuyệt tôn cước’ cho chừa.”
Nghe mà sống lưng Tô Thần lành lạnh. Anh âm thầm cầu nguyện cho vị ‘nhân ’ . Vị nữ tổng tài xinh là thật.
“À, chị bạn còn bảo, lúc giả chồng chị , còn ‘tạt nước’ lên chị nữa cơ.” Tần Vận đột ngột bật .
Tô Thần giật liếc sang Lâm Vũ Manh; thấy cô cùng hai cô bé đang mải chơi để ý, mới thở phào, khổ: “Tần tỷ, chị đừng bừa. chỉ ‘diễn kịch’ giúp một chút thôi.”
“Ai đùa thành thật . Đàn ông thì như cả.” Tần Vận liếc xéo.
“Tần tỷ, đừng dọa em chứ! Em đối với Manh Manh nhà em là tâm ý đấy.” Tô Thần nhỏ, mắt còn liếc sang Lâm Vũ Manh, nháy mắt lia lịa.
“Thần ca, hai gì thế?” Lâm Vũ Manh tò mò hỏi.
“Không… gì.” Tô Thần lập tức đáp.
Tần Vận nhịn bật , trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ tình cảm của hai .