“Ý là định nể mặt – tóc đỏ – chút nào?” Thanh niên tóc đỏ nheo mắt, giọng lạnh tanh.
“Cậu là ai? quen ? Dựa mà nể mặt?” Tô Thần vẫn điềm nhiên.
“Thằng khốn!”
Tóc đỏ gầm một tiếng, tung nắm đ.ấ.m nhắm thẳng khuôn mặt điển trai của Tô Thần. Hắn ghét nhất là gặp đứa trai hơn tỏ ngầu hơn .
“A!”
Tiếng kêu t.h.ả.m vang lên – nhưng của Tô Thần, mà là của tóc đỏ. Chẳng ai kịp thấy Tô Thần tay thế nào, chỉ thấy tóc đỏ ôm mũi lảo đảo lùi, m.á.u tươi ộc qua kẽ tay.
“Chó c.h.ế.t, xông lên! Đập nó cho tao!”
Máu mũi chảy ròng khiến tóc đỏ gầm thét. Đám đàn em hồn, nắm chặt đ.ấ.m lao Tô Thần.
HY
Tô Thần siết nắm tay, thi triển Bách Gia Quyền. Quyền ảnh chập chờn, chiêu thức giản lược mà tinh xảo, phí một hạt sức thừa.
“A a a…”
Tiếng rên rỉ nối . Chỉ trong chớp mắt, cả bọn la liệt, ôm bụng ôm n.g.ự.c mà kêu.
Vài ngày ở KTV, Tô Thần cũng từng hạ hơn chục đứa, nhưng khi đó dựa “cường lực” – lấy sức đè . Còn bây giờ, dùng quyền pháp dung hợp từ mấy chục môn, mỗi phần sức đều phát huy đến cực hạn. Cảm giác khác hẳn: vẫn đạt mục đích, nhưng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
—Sử dụng Bách Gia Quyền đ.á.n.h bại một : mức độ thuần thục +100
—Sử dụng Bách Gia Quyền đ.á.n.h bại một : mức độ thuần thục +100
…
Thông báo tăng thuần thục hiện liên tiếp trong đầu.
Tô Thần vẫn , ánh mắt chuyển qua tên tóc đỏ đang choáng váng.
“Bịch!”
Gã thật chẳng cốt khí. Vừa hồn quỳ sụp xuống.
“Đại ca, sai ! Anh rộng lượng tha cho một mạng với!”
Tóc đỏ nổi. Ai ngờ đụng cọng rơm… cứng bằng thép. Mẹ nó, còn khoa trương hơn phim: kịp rõ thấy đàn em sõng soài.
“Tha cũng . đừng để thấy mặt nữa. Thấy một , đ.á.n.h một .” Tô Thần nhạt.
Nếu mỗi đ.á.n.h cộng thuần thục thì… cũng tình nguyện thôi.
“Đừng thế, cao thủ như hà tất chấp tiểu nhân như bọn . cam đoan, tuyệt đối dám chọc nữa.” Tóc đỏ rối rít.
Bọn lăn lộn ngay khu , lỡ mai đụng mặt thì mỗi gặp mỗi tẩn – thế thì c.h.ế.t.
“Không cũng . Nhìn đám tóc đỏ tóc xanh tóc vàng của các là bực. Người đường xa cứ tưởng… đèn tín hiệu. Gây t.a.i n.ạ.n thì ?” Tô Thần nghiêm mặt.
Tóc đỏ ngẩn . Nhuộm tí tóc mà cũng thành “gây t.a.i n.ạ.n giao thông”? Rõ là kiếm cớ đ.á.n.h .
Hắn c.ắ.n răng: “Chúng … chút nữa cạo trọc luôn, ?”
“Xì!”
Tô Thần ngờ tên nặng tay với… chính như thế, bèn tiếc rẻ liếc một cái. Đối phương tới , cũng khó kiếm cớ “cày” thuần thục thêm.
Thấy vẻ mặt Tô Thần, da mặt tóc đỏ co giật. May là phản ứng kịp – chứ gã thật định ‘gặp là đánh’!
“Thôi đây. Thương tích các nặng, tay chừng mực.” Tô Thần nhếch môi .
Tóc đỏ gật đầu lia lịa, khan.
Tô Thần lưng bước . Tóc đỏ thở phào, đang định dậy—
“À, suýt quên.”
Tô Thần ngoắt . Tóc đỏ giật thót, quỳ rụp, rón rén: “Đại ca… còn chuyện gì ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-26-lao-mu-lai-bat-dau-lam.html.]
“Chưa hỏi: ai thuê các ?”
“Thằng đó tên Phó Húc Dương. Uống với bọn mấy . Hắn cho bọn … hai vạn tệ.” Tóc đỏ trả lời cần nghĩ.
“Hóa là .”
Tô Thần khẽ gật, chau mày: “Mà , động tí là quỳ. Đàn ông quỳ gối là chuyện lớn, bỏ cái thói đó . Không chút nào.”
“Vâng … nhất định bỏ, nhất định.” Tóc đỏ dở dở .
“Ừ, .”
Tô Thần thêm, bước.
Đợi xa thật, bọn tóc đỏ mới lượt lồm cồm dậy. Mặt ai nấy đều chua như giấm. Lăn lộn từng năm, tay cũng hơn chục em, ở khu còn tạm chút tiếng … mà hôm nay mất mặt từng .
Một đàn em ôm bụng run rẩy: “Thằng đó ghê thật, tóc đỏ ca… thật cạo đầu ?”
“Không thì ? Hay mày khỏi lăn lộn nữa?” Tóc đỏ lườm.
Gã đàn em vội lắc đầu, uể oải sờ mái tóc xanh của .
“Phó Húc Dương đúng là đồ khốn, thèm thằng võ .” Tóc đỏ nghiến răng.
“Chuẩn, hại bọn ăn hành to. Tiền… nhất định trả nó.” Gã Lục Mao nghiêm túc gật.
“Bốp!”
Tóc đỏ vả ngay gáy , suýt cho ngã sấp mặt: “Đồ vô dụng! Tiền dĩ nhiên trả. Còn vần cho thằng đó một trận trò. Lâu lắm tao mới ăn quả đắng như hôm nay.”
“ đúng, đ.á.n.h nó! Nhất định đánh!” Lục Mao phụ họa lia lịa.
Đám còn cũng lồm cồm dậy, mặt mày hằm hằm, thuận tiện chuyển hết uất ức sang… Phó Húc Dương.
“Đi, viện coi cái mũi. Mẹ kiếp, bảo là ‘xuống tay chừng mực’, mũi tao lệch hết .”
Hắn càm ràm xoa mũi bỏ .
…
Tô Thần xe buýt về nhà, trời nhá nhem. Vừa tra chìa khóa mở cửa, thấy ai tiếng em gái uể oải:
“Anh, cuối cùng cũng về! Mau nấu cơm , em c.h.ế.t đói …”
Anh : em gái và – Ôn Hà – vật như hai con cá khô sofa, mắt rơm rớm .
“Thần Thần~ đói…” Ôn Hà ỏng eo gọi.
Toàn Tô Thần nổi da gà. Anh bật : “Hai ăn ? Sao gọi đồ ngoài?”
“Còn chẳng do ! Bảo hôm nay về nhất định chờ nấu cơm. Em định gọi đồ thì cản phắt.” Tô Mạt bực bội.
“Thần Thần nấu mới ngon~ Cả tuần nay chẳng bữa nào ăn no cả, nuốt nổi.” Ôn Hà tội nghiệp nũng.
Tô Thần xoa trán.
Phải — bắt đầu “” đấy.
“Đợi chút, nấu liền.” Anh xắn tay bếp.
Mở tủ lạnh: nguyên liệu đầy ắp, tươi rói – rõ ràng “chuẩn từ ”.
“Ba ? Sao về?” Vừa sơ chế, hỏi.
“Ba con tiếp khách, ăn ở nhà. Mẹ vốn định cùng, nhưng hai đứa về nên về đợi ăn chung.” Ôn Hà khanh khách, sức… đòi khen.
Tô Thần và Tô Mạt cùng đảo mắt.
Tin mới lạ! Chắc ba sợ trò gì nên bắt về thì đúng hơn!