“Tránh hết, để xử lý.” Tô Thần lạnh nhạt dặn đám học viên võ quán, chẳng buồn để mắt tới thiếu gia nhà họ Thượng Quan.
Một vòng học đồ xong liền gật đầu, dạt hẳn sang hai bên.
“Bạch , giao cho . Dùng… kiếm của .” Thượng Quan Vân quẳng một câu vội vàng lùi xa cho an .
Bạch Kiến Phi gượng gạo, còn Tô Thần thì bật .
“Cười gì?” Bạch Kiến Phi nheo mắt.
“Cậu ngốc ? Hắn gọi thẳng tên như mệnh lệnh mà ?” Tô Thần nhếch môi.
Bạch Kiến Phi sững, đôi mắt lạnh vụt quét về phía Thượng Quan Vân.
“Bạch , đừng để ly gián. ý đó… ý là bảo dùng kiếm… ờ… đúng… ờ… hiểu ý chứ!” Thượng Quan Vân lúng búng, càng chữa càng sai, khiến cả sân bật .
“Ha ha… Manh Manh tỷ, đần quá!” Tần Khả Khả lanh lảnh.
Thượng Quan Vân trừng mắt về phía cô bé.
“Đồ tính! Không bắt nạt tỷ của .” Trần Tiểu Vũ chạy đến chắn Lâm Vũ Manh và Tần Khả Khả, dang tay, phùng má tròn xoe .
“Em là Nữu Nữu đúng ? Đáng yêu quá!” Mắt Lâm Vũ Manh sáng rỡ.
“Đại tỷ là ai ạ?” Trần Tiểu Vũ đầu, chớp mắt tò mò.
“Nữu Nữu, đây là Manh Manh tỷ—bạn gái của Thần ca.” Tần Khả Khả giới thiệu.
“Vâng ạ. Em là Trần Tiểu Vũ, nhũ danh Nữu Nữu.” Cô bé lí nhí.
“Nữu Nữu ngoan, đây tỷ ôm một cái.” Lâm Vũ Manh vui đến quên trời đất, đặt Khả Khả xuống ôm khẽ Nữu Nữu.
Cùng lúc đó, Bạch Kiến Phi cũng rút trường kiếm bên hông.
Thanh kiếm dài ba thước sáu tấc, dáng cổ, ánh thép xanh lấp lánh nắng, thấy hiểm độc.
“ luyện kiếm từ nhỏ. Lần đấu tay , thực lực phát huy hết. Lần nghiêm túc luận bàn. Nếu am tường binh khí thì cứ dùng, khỏi bảo thắng quang minh.” Bạch Kiến Phi điềm nhiên.
“ chỉ quen quyền cước.” Tô Thần nhún vai.
“Vậy đừng trách. Đao kiếm vô tình, cẩn thận đấy.”
Bạch Kiến Phi ngang kiếm, trường sam trắng phất phơ, khí thế như kiếm khách bước từ phim cổ trang: sắc lạnh, nghiêm tuyệt, khiến cũng thấy rờn gáy.
Lâm Vũ Manh vô thức siết chặt vòng tay đang ôm Nữu Nữu, luồng hàn quang lạnh buốt mũi kiếm mà lòng bồn chồn.
“Manh Manh tỷ đừng sợ, Thần ca lợi hại lắm.” Nữu Nữu cảm nhận lực ôm tăng lên, ngẩng mặt an ủi.
“Ừm.” Lâm Vũ Manh mỉm , dụi má gương mặt tròn xoe của cô bé.
Trần Lương Bình cũng Lâm Hổ dìu . Qua lớp áo tập rách toạc vì lưỡi dao, còn thấy băng trắng quấn bên trong.
“Sư phụ, thầy thấy ai nhỉnh hơn?” Lâm Hổ tò mò.
“Kiếm thuật Bạch cao, thực lực thầy. còn Tô Thần… thầy thấu.” Trần Lương Bình trầm giọng.
Lâm Hổ rùng . Dù sư phụ né thẳng, ý tứ quá rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-259-tay-bac-bach-gia-kiem-thuat-canh-hai.html.]
“Có điều cũng , Tây Bắc Bạch gia , thầy từng ? Một trẻ mà kiếm pháp đến mức , nội tình gia tộc hẳn nông.” Trần Lương Bình thêm một tiếng thở dài.
“Xong màn khởi động ?” Tô Thần bắt đầu sốt ruột, Bạch Kiến Phi đang phô trương khí thế, thúc giục.
“Anh chắc để tay ?” Bạch Kiến Phi hỏi khẽ.
Tô Thần đưa tay xoa trán, lười đôi co. Anh mở Thuấn Bộ, bộc phát tốc độ gấp mười.
Trong chớp mắt, ánh mắt sững sờ của , ảnh như dịch chuyển, xuất hiện ngay mặt đối thủ, một quyền nện thẳng vai.
Bạch Kiến Phi giật thót, gió quyền ập mặt. phản xạ rèn luyện nhiều năm khiến tay vô thức quét ngang—ánh kiếm chói loà bạt .
Tô Thần lướt lùi như điện, liếc xuống vạt áo rạch một đường, trong lòng cũng khẽ kinh ngạc.
Tên ưa màu, nhưng đúng là tư cách “ màu”: phản xạ lẫn kiếm pháp đều chẳng hạng xoàng.
“Tốc độ gì thế? Thân pháp nào ?” Bạch Kiến Phi mồ hôi rịn lưng, vội kéo giãn cách, mắt đầy chấn động. Hắn từng thấy ai nhanh đến ; e cả mấy lão tiền bối nội kình đỉnh phong trong tộc cũng khó tốc độ khủng khiếp như thế. Lại thêm lực quyền , nếu trúng, chắc chắn mất sức chiến đấu.
“Câu hỏi nhiều quá. Đánh thì đánh—đừng nhảm.” Tô Thần cau mày, áp sát.
Lần dùng Thuấn Bộ nữa. Khi nãy chỉ để dọa cho bõ cái thói khoe khoang; còn bây giờ trận thực, định “bật hack” tốc độ— xem cho rõ kiếm thuật của đối thủ đến .
Bạch Kiến Phi dám khinh suất. Hắn ghì chặt chuôi kiếm, nội kình bám dày lưỡi, thi triển một chiêu cơ sở tập đến thuần thục vô .
Kiếm mang phá , phóng đại trong con ngươi đen láy của Tô Thần.
Anh nghiêng né, mượn thiết quyền cường hãn, cuộn một luồng nội kình nện thẳng lên kiếm.
“Ầm!”
Tiếng va chạm như binh khí chọi dội vang. Thân kiếm bật cong, lực chấn kinh dọc theo sống kiếm truyền ngược lên khiến hai tay Bạch Kiến Phi tê rần, suýt đ.á.n.h rơi kiếm.
Trong thế cấp bách, lắc cổ tay, đổi đường kiếm c.h.é.m thành quét, bức Tô Thần lùi thêm bước nữa.
“Xem Bạch gia kiếm pháp của !”
Hắn quát khẽ, chủ động ập tới. Bộ kiếm pháp truyền thừa mấy trăm năm triển khai.
Kiếm ảnh chập chùng, kiếm mang dày kín, trùm phủ lấy Tô Thần.
Anh dựa pháp linh hoạt mà tránh; chỗ nào né kịp thì dùng đôi “thiết quyền” chấn bật .
Phải trường kiếm đúng là bảo vật. Kiếm thường gặp đôi tay chắc gãy vụn.
“Thần ca!” Lâm Vũ Manh thót tim.
Tần Khả Khả cũng nắm chặt ống quần chị, còn Nữu Nữu thì nghiêm mặt, đôi mắt to lo lắng thôi.
HY
“Tốt! Tốt! Kiếm pháp ! Bạch lợi hại!” Thượng Quan Vân thấy Tô Thần ép né liên hồi, kích động la lớn.
Đám học viên trong võ quán ai nấy cũng thấp thỏm, tưởng Tô Thần đang rơi xuống hạ phong.
Chỉ điều, họ thấy nụ nhạt đầy ung dung gương mặt già dặn của Trần Lương Bình đang trong hành lang.
Ngay bên cạnh, mắt Lâm Hổ bỗng cũng sáng rực. Hắn nhận điều gì đó—và kinh ngạc chẳng kém ai.