Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 25: Cho ta Tóc Đỏ một bộ mặt

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:06:40
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Thần mỉm xuống cạnh Lâm Vũ Manh.

“Được , mới mấy ngày mà hai quên quy củ, lên bàn là bắt nạt khác.”

Tiền Mạn Mạn bực bội lườm cả hai.

“Chẳng đó chính cô bắt nạt Manh Manh nhà .” Tô Thần liếc nàng, .

thế, đúng thế.” Lâm Vũ Manh bĩu môi phụ họa.

“Ô ô… Giai Giai, xem hai họ kìa.” Tiền Mạn Mạn giả vờ bi thương sang Lý Giai.

“Các tự chơi , đừng kéo .” Lý Giai mỉm , giọng điệu như chuyện liên quan.

Tiền Mạn Mạn hừ một tiếng, bực dọc cúi đầu ăn cơm.

“Đói thì ăn , đừng chờ .” Tô Thần đẩy đôi đũa về phía Lâm Vũ Manh, giọng chút trách.

Lâm Vũ Manh khúc khích, lè nhẹ đầu lưỡi, đáp.

“Nếm thử cái .” Tô Thần gắp cho cô một miếng sườn.

“Ngon quá.” Cô c.ắ.n một miếng, mắt sáng lên, gật đầu khen; lập tức gắp miếng thịt bò đưa tới bên miệng .

Tô Thần há miệng đón, mỉm gật gù.

“Trời ơi, sến quá mức! Không , kiên quyết ăn chung với hai .” Tiền Mạn Mạn mặt ghét bỏ.

Bên , Lý Giai gì, nhưng cũng gật đầu phụ họa.

Các cô căn-tin là để ăn cơm, để… “ăn cẩu lương”.

Lâm Vũ Manh đỏ mặt, cúi đầu ăn, giả vờ như thấy.

“Thế thì , chẳng ai quấy rầy chúng .” Tô Thần .

“A a a… tức quá! cũng kiếm bạn trai, cũng yêu.” Tiền Mạn Mạn hét to.

Vài nam sinh độc quanh đó thấy liền ngoái , mắt sáng rực như đàn sói nhỏ.

“Khụ khụ… linh tinh thôi, linh tinh.”

Tiền Mạn Mạn ngượng ngùng với xung quanh, chôn mặt bát.

“Muốn bạn trai thì dễ thôi. Tiền Mạn Mạn, thấy Quách Lỗi thế nào?” Tô Thần tiện miệng hỏi.

Tối hôm ăn nướng chung hôm nọ, mấy ngày liền Quách Lỗi cứ vô tình nhắc đến Tiền Mạn Mạn.

Có lẽ chính còn nhận , nhưng Tô Thần với Phan Tiểu Kiệt thì rõ— hình như thích Tiền Mạn Mạn.

Câu dứt, ba cô gái đều tròn mắt .

“Cậu xem, Quách Lỗi cao ráo, rắn rỏi, là tuyển thủ đội bóng rổ trường; tính cách thẳng thắn, đáng tin—đúng kiểu mang cảm giác an . Nghĩ thử xem?” Tô Thần .

“Sao tự nhiên chuyện .” Tiền Mạn Mạn luống cuống, mặt đỏ ửng.

Lâm Vũ Manh và Lý Giai mắt sáng rỡ, mặt mày đầy “bát quái”.

“Lão Quách yêu nào, cũng chậm khoản . dạo cứ vô thức nhắc tới hoài. Tụi : cảm tình với .” Tô Thần nhấn mạnh.

Mặt Tiền Mạn Mạn đỏ hơn, mắt lảng : “Hừ… tớ… tớ tin, bừa.”

Tô Thần thấy , trong lòng sáng bừng:

Có hi vọng !

Lão Quách , giúp món nợ lớn.

, tối thứ Hai là tiệc chào tân sinh viên, lúc đó sẽ bất ngờ đấy.”

Nói đến đó là dừng; nhiều hỏng việc, còn trông Quách Lỗi thôi.

“Bất ngờ? Bất ngờ gì?” Mắt to của Lâm Vũ Manh sáng rực Tô Thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-25-cho-ta-toc-do-mot-bo-mat.html.]

“Hê hê… bí mật!” Tô Thần thần bí.

Lớp trưởng “nữ hán tử” vì danh dự tập thể giới thiệu với phụ đạo viên; hai hôm thầy mời chuyện, nhờ góp một tiết mục.

HY

Bạn học cùng thầy đều năn nỉ, khó từ chối. Lại tạo bất ngờ cho Lâm Vũ Manh, nên gật đầu luôn.

“Nói cho em mà!” Lâm Vũ Manh càng tò mò như mèo gãi chân, ôm tay lắc lắc nũng nịu.

Tim Tô Thần như mềm , chiều: “Được , ăn cơm . Lúc đó em sẽ .”

“Vâng ạ!”

Cô chu môi một cái, buông tay .

Tiền Mạn Mạn đôi ân ái, càng thêm mơ mộng. Nụ thật thà của Quách Lỗi vụt hiện trong đầu khiến mặt cô ửng đỏ, vội cúi gằm.

“À, Manh Manh, mai hai đôi nữ nghỉ ?” Tô Thần chợt hỏi.

“Ừm, vẫn tập.” Lâm Vũ Manh méo mặt gật đầu.

“Tội nghiệp.”

Tô Thần đưa tay véo nhẹ má cô, : “Chút nữa về nhà một chuyến, mang cho em món ngon.”

“Vâng !” Mắt cô sáng long lanh, gật đầu liên tục.

Ăn tối xong với Lâm Vũ Manh trong căn-tin, Tô Thần rời trường về nhà.

Ở nhà, bà “nhí” ầm ĩ mấy ngày, bảo hai đứa lớn , cánh cứng cáp, chẳng thèm về nhà chơi với bà.

Chuyện quen quá: từ khi hai em ở ký túc, hễ rảnh là nhắn dồn dập bắt về nhà với bà—dính như trẻ con.

Đôi khi Tô Thần với Tô Mạt còn tự hỏi: rốt cuộc ai mới là… đứa trẻ?

Ra khỏi cổng trường, về phía trạm xe buýt.

Ngay ngõ nhỏ gần đó, một thanh niên tóc đỏ nhuộm chẻ ngôi giữa, mắt trái vết sẹo, đang cầm điện thoại dòm chằm chằm đám học sinh khỏi cổng.

Thấy Tô Thần, mắt bỗng sáng lên.

“Chính , thôi mấy ông!”

Hắn phất tay, kéo theo một đám đàn em tóc nhuộm xanh đỏ tím vàng, miệng ngậm thuốc, khí thế hùng hổ lao về phía Tô Thần.

Tô Thần nhíu mày dừng , đoàn đang áp tới.

Kẻ đến thiện.

Bọn thanh niên nhanh nhẹn vây giữa, mặt mũi nụ lành.

Học sinh qua đường thấy thế đều né xa, sợ rước họa.

“Thằng nhóc, mày là Tô Thần ?” Tóc Đỏ hất tóc , chỉ thẳng , giọng kênh kiệu.

. Các gì?” Tô Thần bình tĩnh.

“Ồ? Cũng cứng đấy. Tao thích.”

Tóc Đỏ nhếch môi , lừ đừ tiếp: “Nói thẳng cho mày , bỏ tiền kêu bọn tao dạy mày một bài, cho Tóc Đỏ tao một bộ mặt. Ngoan ngoãn ôm đầu xuống hợp tác , tụi tao xuống tay chừng mực.”

Tô Thần bằng ánh mắt khó tả, liếc vết sẹo và mái tóc đỏ quen quen , mới hiểu chơi chiêu gì.

Chứ còn gì: cosplay Tóc Đỏ Shanks trong Vua Hải Tặc. … cụt một tay cơ mà!

là Tứ Hoàng bá khí ngút trời, còn chỉ là một tay du côn đầu ngõ—bắt chước … tréo ngoe ?

“Cho Tô Thần một bộ mặt mới đúng. Biến cho nhanh, còn vội về.” Tô Thần phẩy tay như đuổi ruồi.

Tóc Đỏ cùng đám đàn em sững .

Làm nghề ít, đây là đầu chúng gặp một kẻ… “trâu” đến .

 

Loading...