Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 232: Ai dám khi dễ cẩn thận đánh chết (canh năm)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:11:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tô Thần, thật xin nhé. Em gái , chỉ là tính nết…”

Trên đường, Tần Vận áy náy lời xin với Tô Thần.

“Không .” Tô Thần , lắc đầu.

“Cô út cũng thật là, cứ thấy soái ca là như thể mê hoặc. Mệt c.h.ế.t. Không , tìm chị Manh Manh đòi ‘tiền thưởng’ mới .” Tần Khả Khả mệt rã rời, tựa cả lên Tô Thần, uể oải than thở.

Tô Thần và Tần Vận đều bật .

Im lặng một lúc, Tần Vận chợt kể chuyện của Tần Nam.

“Con bé hồi còn học cấp ba một bạn trai quen nhiều năm, tình cảm . Tiểu Nam luôn theo đuổi một tình yêu giản dị và chân thành, nên thật với về phận của , chỉ đóng vai một nữ sinh gia đình bình thường. Về , con trai giấu Tiểu Nam, vụng trộm xuất ngoại với một tiểu thư nhà giàu khác.”

Nghe xong, Tô Thần sững . Hai cô con gái của lão gia Tần gia, chuyện ai nấy đều “đặc sắc” hơn .

“Từ đó, Tiểu Nam còn tin tình yêu. Bạn trai hết tới khác, ai cũng bảnh, nhưng chẳng ai thật sự bước lòng nó. Hôm nay e là cũng . Đã ba mươi tuổi , còn tính kéo dài đến bao giờ nữa .” Tần Vận ủ rũ lắc đầu.

Chủ đề Tô Thần khó mà tiếp lời, chỉ yên lặng lắng .

Nhóc con đang đùi thì ngủ say.

Tới cổng trường, Tần Khả Khả tỉnh , cứ lưu luyến chào tạm biệt Tô Thần, dặn dặn chờ Lâm Vũ Manh thi xong thì nhất định tới tìm cô bé chơi.

Tô Thần miệng liên hồi “, ”, đưa mắt chiếc Maserati khuất dần, mới cổng trường.

Càng gần ngày thi, Lâm Vũ Manh càng căng thẳng. Mỗi ngày, ngoài giờ lên lớp, cô vác hai túi bánh kẹo rủ Tô Thần lì thư viện “gặm” sách.

Chứng chỉ Sơ cấp Kế toán viên hai môn. Từ lúc Lâm Vũ Manh quyết định thi, thời gian thực gấp.

May nhờ “hào quang danh sư” của Tô Thần, cô học nhanh.

Để dạy “học sinh tiểu học” , bản ngấu nghiến xong hai cuốn “Kinh tế pháp cơ sở” và “Thực vụ kế toán sơ cấp”, đó đem chỗ cô hiểu giảng từng phần.

Cảnh hai ngày ngày bạn học tập trong thư viện, động viên, khiến bao nhiêu sinh viên trong trường ngưỡng mộ.

Ấy cũng là mẫu tình yêu khuôn vàng thước ngọc mà đa sinh viên đại học hằng mơ.

Thậm chí, vì ảnh hưởng của hai , ở Đại học Ma Đô ít cặp tình nhân trong trường bỏ thói quen rảnh là chui ký túc xá cày game phung phí thời gian, chuyển sang hẹn thư viện.

Bầu khí tích cực khiến lãnh đạo trường còn trao cho hai một giải “cặp đôi truyền năng lượng tích cực”.

Rốt cuộc ngày thi cũng đến. Ban đầu Tô Thần định lái xe chở Lâm Vũ Manh thi, nhưng cô từ chối, xe buýt như các thí sinh khác cho đồng điệu.

Thế là chỉ tiễn cô đến điểm dừng xe buýt cổng trường.

“Thật cần cùng ?” Tô Thần nắm tay nhỏ của cô, mỉm hỏi nữa.

“Không cần . Đi cùng thấy nhẹ nhàng hơn, nên gì đặc biệt.” Lâm Vũ Manh nghiêm túc đáp.

“Được ha. Vậy cần một ‘nụ hôn cổ vũ’ ?” Tô Thần nhướng mày, gian.

Lâm Vũ Manh đỏ mặt, liếc mấy cái đầu tò mò xe buýt đang thò dòm, bèn kéo Tô Thần phía xe, nhắm mắt, ngẩng cằm, bĩu môi chờ.

“Miệng , trong lòng vẫn nhé!” Tô Thần tà.

“Anh…”

Chưa kịp hết, Tô Thần cúi đầu hôn xuống, chặn hết lời.

“A a a!!! Quá đáng! Rải ‘cơm chó’ còn cho .”

đó! Tài xế, là cứ chạy , khỏi chờ họ. Dù gì Tô Thần cũng xe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-232-ai-dam-khi-de-can-than-danh-chet-canh-nam.html.]

“Nghĩ gì , còn bao tới mà!”

“Sao lâu thế xong, hôn mà cần lâu ? Ai hóng thử ?”

“Thôi . Ai thích ăn chanh thì .”

“…”

Trên xe buýt, đám thí sinh ồn ào than thở.

Lâm Vũ Manh đỏ bừng mặt leo lên xe. Trong khoang lập tức im bặt, vô ánh mắt đổ dồn về cô.

“Ai cũng bắt nạt Manh Manh nhà , ? Ai dám khi dễ, coi chừng đ.á.n.h c.h.ế.t.” Tô Thần vịn cửa xe, thò đầu , trừng cả xe dọa nạt.

“A a a! Không chịu nổi, ngọt giòn quá!”

cảm giác tim đ.â.m mấy nhát.”

“Nam thần ấm áp quá.”

“Nam thần yên tâm, nhất định bảo vệ em gái Manh Manh. Ai dám khi dễ cô , qua cửa của !”

Một nữ sinh tóc ngắn nghiêm mặt cam đoan với Tô Thần.

“Được đó. Chị tên gì? Lát về mời chị ăn cơm.” Tô Thần .

“Thật chứ? tin nha. là Hạ Thu.” Nữ sinh tóc ngắn hào hứng đáp.

“Hạ Thu—tên . nhớ . Nhờ chị chăm sóc Manh Manh giúp, ăn gì về .” Tô Thần nhếch môi .

“Ừm ừm!”

Hạ Thu gật đầu liên tục, còn ngoắc: “Manh Manh, đây, cạnh chị.”

“Tô Thần, bọn cũng sẽ giúp chăm cô , mời ăn cơm ?” Một nữ sinh khác đùa khẽ.

“Anh nhanh!”

Tô Thần còn định đáp thì Lâm Vũ Manh—mặt đỏ như quả cà chua—đẩy đầu khỏi cửa xe.

“Được , đây. Em thi thật , đừng căng thẳng. Cố lên!” Tô Thần giơ nắm đấm, cổ vũ, lưng rời .

Lâm Vũ Manh thở phào. Giữa những ánh mắt ngưỡng mộ ghen tỵ của đám nữ sinh xe, cô nóng bừng hai má, bước nhanh tới chỗ trống cạnh Hạ Thu.

“Manh Manh, Tô Thần nhà em đối với em quá . Hâm mộ c.h.ế.t .” Hạ Thu như quen lắm, ôm lấy cánh tay Lâm Vũ Manh. Trong mắt chị gần như to hai chữ “ao ước”.

“Cũng… cũng lắm.”

Lâm Vũ Manh mỉm ngọt ngào: “Hạ Thu học tỷ xinh thế , chắc chắn cũng sẵn sàng với chị mà!”

“Hừ, mấy nam sinh đó còn chê. Nếu bằng một phần mười Tô Thần nhà em, gật đầu ngay.” Hạ Thu bĩu môi.

“Ừm… cái đó thì đúng là khó.” Lâm Vũ Manh trầm ngâm một chút thật thà gật đầu.

HY

Trong mắt cô, Tô Thần là mỹ nhất; bảo một nam sinh một phần mười của —gần như .

Hạ Thu và mấy nữ sinh xung quanh khựng , bỗng thấy bản biến thành “chúa chanh” lúc nào .

“A a a, Manh Manh đáng yêu quá! Bảo Tô Thần thích em đến .” Hạ Thu hồn, rạng rỡ, ôm lấy Lâm Vũ Manh, cọ cọ má cô.

Đám nữ sinh xung quanh đều thở dài trong lòng. Họ dần hiểu vì Tô Thần chọn Lâm Vũ Manh, và vì đến giờ vẫn nâng cô như ngày đầu.

Một cô gái như —đến chính các nữ sinh còn thấy đáng yêu—dù trong lòng ghen tỵ, ao ước thế nào, cũng khó mà nảy sinh nổi nửa phần ác cảm.

 

Loading...