Tần lão gia bốn con: hai trai, hai gái. Tần Vận thứ ba.
Ngoài Tần Duyên và Tần Vận, út Tần An và cô út Tần Nam đều ở Ma Đô, mỗi trông coi một chi nhánh của Tần thị tại các thành phố trọng điểm khác.
Mọi nướng thịt uống bia, tụm trong đình viện chuyện trò, chờ hai con còn của Tần lão gia tới.
“Cha, nhị hình như việc, chắc kịp về. Còn Tứ xuống máy bay, đang đường tới.” Tần Duyên cúp máy, báo .
“Biết . Cũng muộn đấy, dặn nhà bếp chuẩn cơm tối .” Tần lão gia khẽ gật đầu, sang Tô Thần mỉm : “Tô Thần, con ăn món gì cứ . Đầu bếp nhà món gì cũng .”
“Con cũng , kén ăn ạ.” Tô Thần lột một xâu thịt to.
Nhìn cảnh “sức ăn như gió” , Tần Vận và Tần Khả Khả nhịn bật .
“Khả Khả, gì thế?” Tần Lan Lan ngơ ngác, chẳng hiểu buồn ở .
“Lạc lạc… Thần ca ăn khỏe lắm, lát nữa các đừng hoảng.” Tần Khả Khả hì hì.
“Ăn khỏe ?” Tần Lan Lan nghiêng đầu.
“Ăn là . Bảo nhà bếp nhiều lên.” Tần lão gia , dặn con cả.
Tần Duyên gật đầu, bước nhanh về phía bếp.
Chẳng mấy chốc, cô út Tần Nam đến. Đi cạnh cô là một thanh niên tướng mạo bảnh bao, trạc tuổi Tô Thần.
Tần Nam năm nay ngoài ba mươi, lập gia đình. Dung mạo tuy bằng Tần Vận nhưng giữ gìn ; dáng gợi cảm, đúng độ tuổi phụ nữ quyến rũ nhất. Lại thêm việc cô cũng là nữ cường nhân, giá trị bản cao, đương nhiên chẳng thiếu sức hút với đàn ông – nhất là những kẻ lười cố gắng, chỉ dựa gương mặt để sống.
“Tiểu cô đổi bạn trai nữa kìa.” Bên cạnh Tô Thần, Tần Lan Lan lầm bầm, lộ chút bất mãn.
Bạn trai của Tần Nam như áo, bắt Tần Lan Lan thường xuyên chào “dượng tương lai” – mà ai cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi – bảo chẳng ngượng.
“Hừ, khi là loại ‘tiểu bạch kiểm’ chuyên đóng phim tình cảm .” Tần Khả Khả tỏ vẻ lớn, hừ một tiếng ghé tai Tô Thần: “Thần ca còn trai hơn, ‘tiểu mặt trắng’ chẳng tương lai .”
Tô Thần suýt bật , xoa đầu cô bé, dặn: “Lát nữa đừng bậy.”
“Em .” Khả Khả gật đầu.
Lúc , Tần Nam đưa bạn trai mới – phần lúng túng – tới chào Tần lão gia, sắc mặt ông trầm. Rồi cô chào Tần Vận và Tần Duyên.
Chàng thanh niên tên Tằng Lượng, nịnh nọt, nhiệt tình chào cả và chị ba.
Ánh mắt Tần Duyên, Tần Vận thoáng lúng túng. Hai vẫn giữ lễ, gật đầu đáp.
“Khả Khả, đây để tiểu cô ôm một cái nào.”
Tần Nam chào hỏi xong, mắt sáng rỡ Tần Khả Khả, dang tay bước tới.
“Không thèm! Thần ca, cứu em!” Tần Khả Khả hoảng hốt trốn lưng Tô Thần. Tháng tiểu cô ôm như búp bê cả ngày, đến giờ vẫn mơ thấy ác mộng.
“Ơ? Anh trai là ai đây?” Lúc Tần Nam mới để ý tới Tô Thần, mắt sáng lên, trêu liếc Tần Vận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-229-an-bam-tieu-nam-nhan-canh-hai.html.]
HY
“Nghĩ gì đấy. Đây là bạn chị, y thuật giỏi. Chị mời tới từ nhóm A để điều trị cho cha.” Tần Vận đỏ mặt, gõ nhẹ một cái.
“Thật ?” Tần Nam vẫn bán tín bán nghi.
“Không lâu , chính em cứu lão phu nhân Liễu gia. Em tưởng ai cũng giống em chắc?” Tần Vận sa sầm mặt.
“Tiểu Nam, vô lễ. Nhờ Tô Thần châm cứu, thấy nhẹ hẳn.” Tần lão gia nhíu mày quát khẽ.
Nghe , Tần Nam mới tin, đưa mắt từ đầu đến chân Tô Thần, mừng rỡ: “Không ngờ trai mà còn là… tiểu thần y?”
Bị chằm chằm, Tô Thần chút ngượng, cho qua.
Nấp lưng Tô Thần, Tần Khả Khả thò đầu , thấy cảnh liền chui chắn mặt như gà che con, hai tay dang rộng, mắt long lên sòng sọc tiểu cô.
“Tiểu cô, Thần ca bạn gái . Còn là bạn của em. Em sẽ cho cô loạn !”
“Hứ… Con bé vô tâm vô phế! Cô xa về còn mang quà cho, con đối xử với cô thế ?” Tần Nam bực buồn .
“Hừ, quà của cô em thèm!” Khả Khả hất cằm, kiêu hãnh đáp.
“Tức c.h.ế.t mất! Đứng im đó, xem cô bắt thì trị thế nào!” Tần Nam xắn tay áo, bộ giận, chỉ tay quát.
“A! Thần ca cứu em!” Khả Khả hét lên, chui tọt lưng Tô Thần.
“Khả Khả, đừng sợ, chị tới cứu đây!” Tần Lan Lan hò hét, nhập phe “kháng chiến”, cùng em gái chống “ác ma” tiểu cô.
Cả đình viện rộn ràng, đuổi bắt vang. Mãi tới khi quản gia Liên Thúc tới báo cơm tối dọn xong, cả nhóm mới chịu dừng, kéo phòng ăn.
Mâm cao cỗ đầy bày kín bàn, thôi thấy ngon mắt. Dù ăn nướng ít, Tô Thần vẫn “mở khẩu”, cầm đũa đ.á.n.h chén như hổ đói.
Người nhà Tần thấy cảnh , ai nấy đều mỉm . Chỉ Tằng Lượng – cạnh Tần Nam – thì thong thả gắp từng miếng, trong mắt thấp thoáng khinh bỉ.
Thứ tự hào nhất là gương mặt bảnh bao. Dựa cái mặt, gì chỉ cần bỏ chút công sức là . Ăn bám thành thói, coi đó là lẽ đương nhiên. Đã thể “ăn bằng mặt”, hà cớ gì cực phấn đấu?
Bởi thế, thứ ghét nhất là đàn ông… còn trai hơn .
Tốn bao công phu bám “chiếc thuyền” Tần Nam, nội tình nhà họ Tần, đương nhiên thành rể vàng – một vất vả, cả đời nhàn hạ hưởng vinh hoa. Vừa nãy thấy Tần Nam vẻ để mắt tới Tô Thần, trong lòng bất an, địch ý cũng dâng cao. Giờ dáng ăn “thô lỗ” của Tô Thần, hòn đá trong lòng rơi xuống; khinh thường và coi thường càng đậm.
“Tiểu thần y” gì chứ – hóa chỉ là nhà quê từng ăn món ngon.
Tần Nam tao nhã, cao quý như thế, thể để mắt loại .
động tác tiếp theo của Tần Nam sững sờ.
Cô mỉm , gắp cho Tô Thần một đũa thức ăn, mắt long lanh: “Nào, ăn nhiều một chút. Ước gì cô cũng cái khẩu vị như em. Đàn ông thế, ăn khỏe mới khoẻ .”
Tô Thần khựng, nuốt xong miếng đầy mồm, gượng gật đầu: “Cảm ơn. Cô đừng gắp cho em, để em tự gắp là .”
Nói nâng bát lên.