“Ồ? Vậy thử xem, thể ông già rốt cuộc chỗ nào ?”
Tần lão gia nheo mắt, ánh hứng khởi dừng Tô Thần.
“Nếu cháu lầm, hồi trẻ ông từng tổn thương phổi. Giờ bệnh cũ tái phát: sắc mặt âm u, vằn tím lẩn da, môi tái, thở nặng.
Ngoài đầu gối chân cũng vấn đề: cứ về đêm, gặp lạnh là đau nhức dữ dội, đúng kiểu viêm khớp mạn.
Lại thêm ăn kém, ngủ sâu…”
Tô Thần lượt nêu triệu chứng. Càng , nét kinh ngạc trong mắt Tần lão gia càng đậm; còn Tần Duyên, Tần Vận và thì mặt mũi dần trĩu nặng. Trước nay vẫn mời bác sĩ đến khám, nhưng ai cắt nghĩa rành mạch như thế.
“Gia gia thật yếu đến ?”
Chẳng đến từ lúc nào, Tần Lan Lan cũng cạnh, gương mặt nhỏ nhắn lo lắng ngước Tô Thần.
“Chỉ là vài chứng vặt, quá nghiêm trọng. Chữa cũng đơn giản. nếu để kéo dài, thể chuyển nặng, lúc phiền lắm.”
Tô Thần dặn dò, giọng nghiêm.
“Tô Thần ca ca, nhất định chữa khỏi cho gia gia nhé?”
Tần Khả Khả nắm chặt hai ngón tay , ngẩng đầu van nài.
“Đương nhiên. ông phối hợp với cháu.”
Tô Thần xoa đầu cô bé, nháy mắt hiệu.
Khả Khả lanh lợi hiểu ngay, lon ton chạy đến ôm lấy chân Tần lão gia, nũng nịu: “Gia gia, cho Tô Thần ca ca chữa cho ông ạ. Anh giỏi lắm. Chờ gia gia khỏe còn chơi với Khả Khả nữa.”
Người già vốn mềm lòng trẻ nhỏ. Một chiêu nũng của Khả Khả là Tần lão gia chịu liền. Ông hiền, cố sức bế cô bé lên đùi, véo má con bé dỗ: “Được, gia gia Khả Khả. Hợp tác chữa bệnh nhé. Khỏi , gia gia cho con cưỡi… ngựa lớn ?”
“Dạ ạ! Gia gia ngoan nhất.”
Cả nhà mà nhịn , lòng cũng nhẹ hẳn.
“Tô Thần ca ca, mau qua đây, gia gia đồng ý !”
Khả Khả vẫy .
Tô Thần bước tới: “Ông để cháu bắt mạch nhé.”
“Phiền .”
Tần lão gia mỉm đưa cổ tay: “Vừa là ông thất lễ, lỡ nghi ngờ năng lực của . Giúp ông chữa khỏi với. Ông sống thêm mấy năm nữa… ít nhất Khả Khả lớn khôn.”
“Yên tâm ạ. Ông phối hợp trị liệu, chịu khó điều dưỡng, sống thêm mươi năm nữa cũng khó.”
Tô Thần đặt tay lên mạch, khám .
“Ha ha… Thế thì quá.”
Tần lão gia khoái trá.
“Gia gia, đừng , ngoan để chữa bệnh chứ!”
Khả Khả bĩu môi nhắc.
“Được, nữa.”
Ông vội thu vẻ hớn hở.
Cả nhà thầm tấm tắc: vỏ quýt dày móng tay nhọn là đây.
Bắt mạch xong, Tô Thần lấy bộ kim châm mang theo, bắt đầu châm cứu. Thấy những mũi kim bạc loáng ánh, Tần Khả Khả với Tần Lan Lan sợ quá trốn lưng Tần Vận, dám .
Kết thúc liệu trình, sắc diện Tần lão gia sáng bừng.
“Tài thật đấy. Người nhẹ hẳn, như cái máy gỉ sét tra dầu.”
HY
Ông dậy xoay trở, tấm tắc mãi.
Cả nhà vui mừng mặt, liên tục cảm ơn Tô Thần.
“Đây mới là bước đầu. Có giấy bút ạ? Cháu kê đơn cho ông. Uống đều lâu ngày sẽ điều chỉnh căn cơ, bồi bổ gốc rễ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-228-tan-kha-kha-lanh-loi-canh-mot.html.]
“Để con lấy!”
Tần Lan Lan giơ tay đáp, chạy phòng mang giấy bút .
“Giỏi thật. Trẻ mà y thuật hơn , thể tưởng tượng.”
Tần lão gia Tô Thần, ánh mắt đầy tán thưởng.
Tô Thần chỉ khiêm tốn.
“Lát nữa uống với ông vài ly, ông cảm ơn .”
Ông hớn hở .
“Giai đoạn dưỡng bệnh, ông nên hạn chế rượu ạ.”
Tô Thần dặn.
“ đó cha, tạm thời đừng uống.”
Tần Duyên gật đầu tiếp lời.
“Im nào.”
Tần lão gia trừng con, sang Tô Thần, giọng khổ sở: “Không uống luôn ?”
“Không là , nhưng uống ít.”
“Được, . Uống ít.”
Ông xòa, chợt thu nét mặt, sang Tần Vận. Ánh mắt trở nên phức tạp.
“Tần lão, Tần tỷ lo cho sức khỏe của ông lắm. Hôm nay còn tự đến trường đón cháu về. Tần tỷ vẫn giúp cháu nhiều.”
Tô Thần đỡ một câu.
Hai ngước , . Lời cứ nghẹn ở khóe môi, chẳng ai , Tần Duyên và vợ sốt ruột .
Cuối cùng, vẫn là Khả Khả lanh lợi. Cô bé lững thững bước giữa, nắm tay một bên, nắm tay gia gia một bên, ngẩng lên ngây thơ.
Ánh mắt Tần Vận mềm . Chị sang, môi đỏ khẽ mấp máy: “Cha…”
“Ài.”
Tần lão gia ngẩn nửa nhịp, mỉm gật đầu đáp.
Nghe tiếng “Cha” từng năm, hốc mắt ông cay xè. Ông vội lưng, đưa cả nhà xem… cái ót.
Tần Duyên và vợ mỉm , mừng từ trong .
“Gia gia ?”
Khả Khả chớp chớp mắt hỏi.
“Không.”
Ông chối ngay, , mắt còn hoe, chống chế: “Gia gia là đàn ông con trai, gì. Chắc hạt cát bay mắt.”
“Xì… Câu lừa trẻ con thôi. Trong phim con thấy hoài.”
Khả Khả bĩu môi, đắc ý.
Ông sững một chút, cả nhà cùng bật .
lúc , Tần Lan Lan ôm giấy bút chạy . Thấy cảnh ấm áp, cô bé cũng tươi, đưa giấy bút cho Tô Thần.
Anh nhận lấy, một mạch toa thuốc, đưa cho Tần Vận: “Đem toa đến tiệm lấy thuốc. Uống sáng tối, ngày hai , liên tục ba tháng là mấy chứng lặt vặt gần như khỏi. Sau đó vẫn thể duy trì, chỉ lợi cho sức khỏe.”
“Biết .”
Tần Vận trân trọng nhận, dòm qua vài dòng liền ngẩng lên ngạc nhiên: “Tô Thần, chữ của quá. Thư pháp cũng tinh thông ?”
Mọi tò mò ghé mắt , ai nấy đều lộ rõ vẻ bất ngờ.