Nhìn dãy biệt thự vắt sườn núi, Tô Thần khỏi thầm thán phục.
Anh mua một căn hộ hơn năm trăm mét vuông ngốn gần ba chục triệu, mà cả quả đồi chỉ lác đác vài căn biệt thự, còn cả con đường riêng xây cho mỗi nhà. Giàu đến mức , đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Vài ngày nay mua nhà mua xe xong, trong tay vẫn còn hơn chục triệu tiền nhàn rỗi. Tưởng thế là “ tiền” lắm . Giờ , mới thấy còn bé như con tôm. Thế giới của thật sự lắm tiền, vẫn chạm tới .
“ Tần tỷ, em mua nhà gần Ma Đô Đại Học. Chỗ chị công ty nội thất nào thì giới thiệu giúp em một bên nhé.” Tô Thần sang với Tần Vận.
“Em mua nhà á?”
Tần Vận ngạc nhiên , trêu: “Muốn dọn về ở chung với Manh Manh hả?”
“Khụ khụ…”
Tô Thần ho nhẹ hai tiếng, liếc mắt hiệu: còn trẻ con ở đây!
“Ma ma, ‘ở chung’ là con nha. Trên TV : nam nữ bạn bè ở cùng một chỗ, xong tình ý , chẳng ngại là gì .” Tần Khả Khả ngọt xớt.
“Lạc… lạc…”
Tần Vận nhịn bật .
“Sau bớt xem mấy phim đó.” Tô Thần đen mặt, đưa tay bóp hai má, nặn khuôn mặt nhỏ của Khả Khả thành cái bánh bao.
“Ô ô… con , Tô Thần ca ca, đừng nặn mặt con…”
Tần Vận mỉm : “Chị cô bạn mở công ty nội thất . Biệt thự của chị cũng do bên đó . Lát nữa chị gọi báo , em yêu cầu gì thì trao đổi trực tiếp với cô .”
“Vậy em cảm ơn Tần tỷ.”
“Cảm ơn gì chứ, còn là kéo khách về cho bạn chị. Đến lúc xong việc bắt cô mời cơm.”
…
Xe chạy một mạch lên đỉnh, dừng cánh cổng sắt.
“Tam tiểu thư.”
Một bác gác cổng lớn tuổi bước , vội cúi đầu chào. Ánh mắt ông thoáng ngạc nhiên, lướt qua Tô Thần, mở cửa.
HY
Xe , tìm chỗ trống đỗ .
Xuống xe, Tần Vận dẫn đường. Tô Thần nắm tay Tần Khả Khả , tiến khu biệt thự.
“Tam tiểu thư.”
“Tam tiểu thư về ạ!”
Biệt thự lớn, cũng ít: thợ cắt tỉa, bảo mẫu, quản gia… thấy Tần Vận đều cung kính chào. Cô gật đầu đáp, sang một quản gia tóc bạc hỏi:
“Liên thúc, đến đủ ?”
“Đại thiếu gia đến , Tam thiếu gia với Tứ tiểu thư còn .” Liên thúc mỉm , giọng ôn hòa.
“Họ ở ạ?”
“Đại thiếu gia đang nướng đồ cùng lão gia ở đình viện. đưa qua.” Liên thúc , mắt quên liếc quan sát Tô Thần.
“Tô Thần — bạn của em.” Tần Vận giới thiệu.
“Cháu chào bác.” Tô Thần lễ độ, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng giật .
Vị quản gia lớn tuổi … là nội gia võ giả. Từ khí tức mà xét, e còn chẳng kém gì Bạch Kiến Phi. Một cao thủ nội kình đại thành, mà quản gia — đúng là nhà lớn khác.
“Tô thiếu gia khỏe.” Liên thúc gật đầu, nhiều, dẫn ba xuyên qua khu vườn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-227-ngao-kieu-tan-lao-gia-tu-canh-nam.html.]
Đình viện lộ thiên rộng mấy trăm mét vuông, phong cảnh cực . Giữa là bể bơi lớn. Trong nước, một phụ nữ xinh và một cô gái trẻ nét tương đồng đang bơi. Bên bờ, Tần Duyên chỉ mặc quần bơi lò nướng, lật xiên thịt.
Cách đó xa, một lão giả râu tóc bạc phơ, đôi mày toát vẻ uy nghi, đang ghế xích đu lim dim.
“Đại ca, Lan Lan, chị dâu.” Tần Vận bước , điềm tĩnh chào.
Mấy đều ngoảnh . Lão giả ghế xích đu mở mắt, liếc Tần Vận, quét qua Tô Thần một cái, nhắm mắt như cũ.
“Ái da, Đại cô cô, soái ca là ai thế? Sao cô dẫn lạ nhà?”
Trong bể bơi, Tần Lan Lan giật , vội che n.g.ự.c thét lên.
“Lan Lan tỷ, chị gì mà che, Tô Thần ca ca bạn gái . Chị lớn lắm… ít nhất lớn hơn chị năm… , mười .” Tần Khả Khả miệng nhỏ mà lời “sắc như dao”.
Sấm giữa trời quang! Tần Lan Lan sững mặt, tức đến hét ầm:
“A a a! Con nhóc thối, dám chị thế hả? Chờ đấy, chị lên bóp nát cái mặt của em.”
Cô nàng lập tức leo lên bờ.
Tần Khả Khả hoảng hốt trốn Tô Thần, ôm chân , ló mỗi cái đầu lưỡi trêu:
“Lạc lạc… bắt , bắt !”
“Con nhóc còn dám lè lưỡi. Để chị tóm , chị vỗ nát m.ô.n.g nhỏ bây giờ!” Tần Lan Lan giận lắm , lao tới.
cô vẫn giữ cách, rõ ràng tiện áp sát trai tuấn lãng . Thành đuổi thế nào cũng bắt Khả Khả đang vòng quanh Tô Thần chạy như chong chóng.
“Khả Khả, theo Lan Lan tỷ chơi.” Tần Vận nhắc.
“Dạ.”
Cô bé “chân ngắn” lệt xệt chạy xa.
“Lan Lan tỷ, đuổi !”
“Đứng xem!”
Hai chị em đùa rượt xa dần. Tô Thần cùng Tần Vận tiến đến chỗ Tần Duyên.
Tần Duyên giới thiệu vợ — phụ nữ hiền hòa, khí chất nhà danh giá.
“Cha, Tiểu Vận với Khả Khả về . Ngài đừng giả vờ ngủ nữa.” Tần Duyên sang gọi lão nhân ghế xích đu.
“Về thì về, ồn gì.” Tần lão gia tử mở mắt, trợn con trai một cái.
“Cha, đây là Tô Thần — mà con chữa khỏi cho Liễu lão phu nhân. Lần Tiểu Vận đưa tới, để xem giúp tình trạng của cha.” Tần Duyên , dẫn mắt.
“Xem cái gì mà xem. Ta khỏe re. Hơn nữa, một thằng nhóc tì như , y thuật thần thánh như các thổi ? Ta tin.” Tần lão gia tử cứng giọng.
“Cha—”
Tần Duyên kéo dài tiếng, nhíu mày ông.
Hai cha con , ánh mắt giao giữa trung. Lão già đúng như lời Tần Vận: bướng như trâu, nhường nửa bước.
“Tiểu Vận, chị chịu thôi. Tới lượt em.” Tần Duyên rút mắt, kín đáo nháy cô em.
Bề ngoài lão gia tử quật cường thế nào thì trong nhà cũng : mỗi lời đại tiểu thư.
Tần Vận chau mày, im lặng. Giữa cô và ông vẫn vướng mối tơ dễ tháo: dù trong lòng tha thứ, miệng vẫn mở từ .
“Tần lão gia tử, ngài tin y thuật của thì hiểu. tình trạng của ngài lạc quan như ngài tưởng. Cho vài triệu chứng — nếu câu nào sai, xin ngài chỉ , lập tức rời .” Tô Thần mỉm , tự tin mà điềm đạm.