Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 204: Ta cảm thấy ngài không cần (canh một)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:10:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

cũng là đại tập đoàn, nhà ăn mời đầu bếp giỏi, món nào món nấy đều khéo. Với vị giác siêu phàm của , cũng gật gù “ tệ”.

Sáng nay với em gái cứ bắt chước mèo kêu ầm ĩ, ăn chẳng vội vàng chạy. Giờ dừng , đói quặn, đành ăn như hổ đói.

Bốn phía, nhân viên công ty và thầy trò đến dự thi đều liếc liên hồi.

— Dạo soái ca cần kiêng khem nữa ?

“Ây da, Tô Thần, em ăn mà cũng ăn theo. Về còn đốt thẻ tập giữa đường mất!” — Caroline cạnh , xoa bụng vì ăn quá no, thở dài phiền muộn.

“Cô giáo, thấy cô cần . Dù cô cũng độc mà.” — nuốt miếng cuối, ngẩng đầu .

Sắc mặt Caroline khựng .

“Phụt!”

Đối diện, Hùng Nhã nhịn bật . Thấy Caroline trừng, cô vội nín: “Tô Thần, ngờ cũng mồm miệng cay độc đấy.”

Ngay cả Đổng Nhu, từ nãy cứ u uất, cũng suýt phì .

“Cay độc gì chứ, nghiêm túc đấy. Cô hồi độc cũng mũm mĩm lắm ?” — nghiêm mặt.

Ba khựng . Chuyện giảm cân của ở Ma Đô Đại Học vốn chẳng bí mật; họ đều từng . Caroline đây còn dạy một tiết tiếng Anh cho khoa Tài chính, từng thấy “phiên bản cũ” của — lúc như khúc cá ướp muối, tồn tại nhạt nhòa nên cô chẳng ấn tượng lắm.

“Vậy nghĩa là… đổi khác vì Lâm Vũ Manh?” — mắt Hùng Nhã sáng rỡ, trong đầu vẽ hẳn một bộ phim thần tượng: nam chính vì nữ chính mà giảm cân thành công, từng bước hóa nam thần.

“Ừm… thể .”

Ban đầu đổi khác vì hệ thống xuất hiện, nhưng đó Lâm Vũ Manh bước , cuộc sống càng nhiều màu sắc, thêm mục tiêu và kế hoạch.

“Lãng mạn ghê!” — Hùng Nhã ôm má, mặt mũi tràn ngập hâm mộ.

Ngồi bên cạnh, lòng Đổng Nhu chợt chát đắng. Càng cảm nhận cưng chiều Lâm Vũ Manh, cô càng ghen tị, càng thấy ước vọng của xa dần.

“Nghe … chẳng đối tượng mới giữ dáng ? giữ dáng thì thoát ế kiểu gì?” — Caroline phục, phản bác.

“Hẳn là ít tỏ tình với cô , mà thấy cô để mắt ai .” — .

cũng như , đang chờ định mệnh cơ mà!” — đôi mắt xanh như bảo thạch của Caroline tròn xoe .

thấy cô là chủ nghĩa độc thứ thiệt. Đã thế còn đốt calo gì, vui là chính chứ?” — nhướng mày, gian.

Caroline sững một lúc, buông một câu tiếng Hán thật tròn: “ tin cái quỷ!”

Trong lòng thở dài tiếc nuối. còn hóng cảnh Caroline “phì nhiêu” xem , nhưng vẻ lay chuyển . Khả năng “chém gió” vẫn luyện thêm.

“Oa, thiếu niên, em định ăn sập công ty chúng ?”

Một giọng nữ kinh ngạc vang lên. Cả nhóm : hai vị ban giám khảo bưng khay đồ ăn tiến đến.

“Sao ạ, thưa các cô, chẳng lẽ cho ăn no? Công ty to thế, đến mức tính toán chứ.” — thản nhiên, nhét thêm miếng thịt lớn miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-204-ta-cam-thay-ngai-khong-can-canh-mot.html.]

“Ây… đương nhiên . Cứ ăn thoải mái. chỉ ngạc nhiên thôi: dáng em gọn mà ăn khỏe thật, khiến khác ngưỡng mộ.” — Hách Phù đặt khay xuống bàn, mỉm .

“Vậy thì . mới ăn độ năm phần no thôi.” — gật đầu.

Cả bàn trố mắt.

“Thật , Tô Thần, em thú vị quá. Trước đó còn nhận em con rể, tiếc là chắc cơ hội.” — Hách Phù tiếc rẻ lắc đầu.

sững , lúc mới hiểu nãy giờ cô giám khảo cứ lạ lùng, khiến rờn rợn.

“Có thể thôi ? Nói thế chẳng khác nào con trai là hàng góp cho đủ .” — Đặng Chính Văn nhăn mặt làu bàu.

“Con trai ưu tú bằng Tô Thần ?” — Hách Phù liếc sang.

Đặng Chính Văn im bặt. Điểm thi và diễn thuyết đều công bố ; nếu sợ kiêu, họ trừ bớt hai điểm ở phần diễn thuyết, thì giờ max điểm. Không chỉ bề ngoài, tài hoa cũng chẳng kém con trai vốn luôn tự hào; mấu chốt là báo ơn, đối xử với bạn gái .

So , con trai đến giờ còn yêu , xem chừng kém một .

“Con trai bằng, nhưng giờ thạo bốn ngoại ngữ, đang ở Bộ Ngoại giao.” — Đặng Chính Văn gồng cổ, chịu lép vế.

Hách Phù chỉ nhếch môi, đáp.

“Đổng Nhu.”

Lúc , Ngụy Kiệt — của Học viện Ngoại ngữ Ma Đô — bất ngờ tiến đến, khiến ánh mắt cả đoàn thí sinh, thầy cô dồn hết về phía .

Giám khảo Hách Phù đưa mắt đảo qua ba , ánh sáng rực, hệt như sắp ăn dưa xem kịch.

“Anh đến gì?” — Đổng Nhu cau mày, tỏ rõ khó chịu.

“Đổng Nhu, chắc em hiểu thái độ của . Không sai, thích em. Từ đầu gặp sáng nay, tin là ‘ gặp yêu’. Xin em cho một cơ hội.” — Ngụy Kiệt lấy hết dũng khí, thẳng thắn tỏ tình.

Xung quanh, thí sinh xôn xao, còn hùa theo ồn ào.

“Xin , thích .” — Đổng Nhu lạnh mặt, từ chối dứt khoát.

Mắt Ngụy Kiệt chùng xuống. Anh lườm một cái, mang theo ghen tị và bất phục, với Đổng Nhu: “Xin em cho rõ. Quán quân sẽ thuộc về . Anh sẽ chứng minh ưu tú hơn , càng xứng với em hơn.”

Buông lời xong, trai nhiệt huyết xoay , bước chút tiêu sái.

Không khí lập tức náo nhiệt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía . Họ thấy vẫn thong thả, từng miếng từng miếng ăn, gần như chẳng ngẩng đầu.

“Này, Tô Thần, công khai khiêu chiến đấy. Nói thật nhé, giờ em đang dẫn đầu, nhưng thi và diễn thuyết đều . Nếu vòng ba , chừng vượt em.” — Hách Phù nửa đùa nửa thật.

“Ừm.” — đáp hờ hững.

“Cậu đúng là…!” — Hách Phù trợn mắt.

HY

Ăn xong, ba vị giám khảo dẫn đoàn thí sinh tham quan một vòng Tân Quang Giáo Dục Tập Đoàn. Đến hai giờ chiều, tụ về phòng họp, bắt đầu vòng ba: biểu diễn tài nghệ.

Tuy hình thức hạn chế, nhưng cơ bản vẫn là hát tiếng Anh hoặc diễn cảm một bài thơ tiếng Anh gì đó — chẳng mấy điều mới mẻ.

 

Loading...