Lâm Vũ Manh vốn hiền hòa, nhưng năm bảy lượt mỉa mai Tô Thần, nàng thể nhịn thêm.
Gã thanh niên ngờ cô gái trông dịu dàng bất chợt nổi nóng, sững tại chỗ.
“Tốt , Manh Manh, đừng để ý .”
Tô Thần mỉm trấn an, rút điện thoại: “Anh mở livestream, em phụ nhé.”
Lâm Vũ Manh hừ nhẹ với gã thanh niên, đầu Tô Thần: “Em cần gì?”
“Em cầm máy, để ống kính hướng về là .” Tô Thần mở phát trực tiếp, đưa điện thoại cho cô.
“Ừm.” Nàng nghiêm túc gật đầu, nâng máy lên, căn ống kính ngay ngắn.
“Chào buổi sáng cả nhà. Hôm nay bọn đang ở phố đồ cổ. Anh định học thử điêu khắc, mua ít nguyên liệu ngọc và bộ dụng cụ. Giờ bắt đầu nhé.”
Bình luận ào ào tràn lên:
[ Vừa mở mắt quà sáng, chào buổi sáng nam thần! ]
[ Theo lệ cũ: cho xin l.i.ế.m cái bình phong . ]
[ Điêu khắc á? Cái học là học ? ]
[ Mỗi buổi live của nam thần một nội dung khác , mê thế chứ! ]
[ Toàn ngọc hả? Trời ơi, đống bao nhiêu tiền, đừng lãng phí nha! ]
[ Nhìn thế thôi chứ đa phần là ngọc rẻ luyện tay, yên tâm. ]
Giờ mà phòng live của “cá mập lão đại” vẫn đông nghịt. Quà ảo nổ liên tiếp, mưa chữ chạy kín màn hình.
“Vậy bắt đầu nhé. Để nghĩ xem tạc gì …” Tô Thần chạm cằm, đăm chiêu.
“Thần ca, cái đầu tiên cho em nha!” Lâm Vũ Manh khanh khách.
“Em ? Được, tạc… chính , tặng em.” Tô Thần đùa.
HY
“Vâng ạ!” Cô ngọt như mật, gật đầu liên tục.
Bình luận rần rần:
[ Lại cho ăn “cơm chó” sáng sớm hả trời? ]
[ Chị dâu đang cầm máy hả? ]
[ Chị dâu ơi lộ mặt ạ! ]
[ Người ăn sáng, tui ăn đường… ]
[ Cho thêm tí nữa , dù tui cũng sống chẳng nổi nữa . ]
Tô Thần cầm dụng cụ, bắt đầu tạc. Đêm qua chịu khó tài liệu cơ bản, mở khóa kỹ năng điêu khắc—từ nhập môn lên sơ cấp. Tay nghề nhuần nhuyễn, nhưng đôi tay linh hoạt cùng khả năng khống lực hơn vẫn đủ khiến xem chăm chú.
Người bán hàng xung quanh và khách qua đường cũng tò mò dõi theo.
“Thằng nhỏ đôi tay khéo đấy.”
Cách đó xa, một lão giả chắp tay lưng, Tô Thần chăm chú mà gật gù.
“Thế nào, Thạch đại sư động lòng thu nhân tài ?” Người đàn ông trung niên ăn vận bảnh bao cạnh ông hỏi.
“Có mầm đấy, nhưng mới học lâu, tay còn cứng.” Thạch đại sư hiền.
“Được thạch đại sư khen là quý . Hay qua quen? Ngài chẳng vẫn nhận đồ ?” Trung niên nhắc khéo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-192-thach-dai-su-nghi-qua-nhieu-canh-hai.html.]
Thời buổi máy móc tinh xảo lên ngôi, nhưng cái hồn thủ công vẫn thể thế. Đến cảnh giới nhất định, tác phẩm bằng tay mang một thần vận riêng, máy móc khó bì.
Vị —Thạch đại sư—là bậc thầy điêu khắc ngọc, mời ông tay, thù lao thấp cũng vài chục vạn, món lên tới mấy triệu.
Người đàn ông trung niên tên Đường Minh, chủ tiệm trang sức. Hôm nay cùng Thạch đại sư phố đồ cổ để tìm phôi ngọc , mời ông chế tác một món biếu vị khách lớn.
Hai tiến đến sạp của Tô Thần. Đường Minh sắp cất lời, Thạch đại sư đưa tay ngăn, hiệu đợi trai xong.
Lâm Vũ Manh vẫn giữ máy, yên lặng ngắm . Đôi mắt sáng long lanh, tràn mong đợi.
Đàn ông tập trung việc là khoảnh khắc quyến rũ nhất. Huống chi Tô Thần vốn điển trai—giờ càng như hào quang.
Không chỉ Lâm Vũ Manh, khán phòng cũng “dính thính”:
[ Nam thần khi nghiêm túc tạc ngọc, xỉu. ]
[ Xin chị dâu, em lỡ thích của chị . ]
[ Tim đập nhanh bất thường là trời… ]
[ Ai địa điểm , để tui tới cho sướng mắt. ]
[ Thề là thẳng đấy, mà thấy … quá. ]
“Chế tác trang sức ngọc hạng thấp: độ thuần thục +200.”
Dòng thông báo lóe trong đầu.
“Ôi… hỏng , Manh Manh, xin em.”
Tô Thần món nợm nhòa tay, thở dài áy náy.
“Không , thất bại em vẫn thích. Chỉ cần tặng.” Lâm Vũ Manh mỉm , đưa tay đón.
Bình luận nổ tung:
[ Trời ơi ngọt quá mức chịu đựng! ]
[ Bác sĩ dặn tui đau dày, cấm ăn “cơm chó”, mà hai thương tui gì hết… ]
[ Hiểu vì nam thần sủng chị dâu: tui chép bài . ]
[ Hai giải quyết khủng hoảng lương thực cầu chỉ trong một buổi sáng. ]
[ Mở ngay chế độ thiếu nhi , tui chịu nổi nữa! ]
“Không . Nhìn chẳng , thể tặng. Để luyện thêm, khi nào ưng mắt sẽ cho em.” Tô Thần lắc đầu.
“Dạ. Dù chỉ cần là tặng, em sẽ cất cả đời.” Nàng ngốc nghếch.
Tô Thần bật , lòng ấm . Anh đặt món hỏng sang bên, nhấc khối phôi khác.
lúc , lão giả cất tiếng, giọng phong độ bậc thầy: “Nhóc con, còn non lắm. Điêu khắc là việc tinh vi, một sớm một chiều là thành.”
Trong đầu ông dựng sẵn kịch bản: trai hỏi thăm phận, Đường Minh “vô tình” bật mí, chắp tay xin bái sư; ông giá đôi câu thuận nước đẩy thuyền nhận đồ .
đời thường thích trêu .
“Ồ.”
Tô Thần chỉ ậm ừ một tiếng, thoáng liếc qua, cúi đầu tạc tiếp.
Thạch đại sư cùng Đường Minh… trố mắt hình.