Về đến nhà, Tô Thần liền bắt tay dạy ba nấu ăn.
Ôn Hà và Tô Mạt tò mò ở cửa bếp, gặm hạt dưa “chỉ điểm giang sơn”: món khoai tây cắt còn thô, con cá xử lý sạch… ngừng.
“Hai thể xem TV ?” Tô Thần cau mày, khẽ đẩy với em khỏi bếp.
“Tốt, ! Chồng , nghiêm túc học đấy. Sau hai đứa nó cả, hai vợ chồng chỉ trông thôi.” Ôn Hà vẫy tay, hì hì.
Tô Văn Sơn dở dở lắc đầu.
Đuổi xong hai “kẻ quấy rối”, nhà bếp cuối cùng cũng yên. Tô Thần tiếp tục dạy.
Nhờ “hào quang sư phụ” của con trai, Tô Văn Sơn học nhanh bất ngờ, đến chính ông cũng thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ cũng là đầu bếp chôn vùi?
HY
Chừng hơn một canh giờ , đĩa khoai tây chua cay đầu tiên trong đời ông lò.
Là thầy, dĩ nhiên Tô Thần nếm và nhận xét.
“Thế nào?” Tô Văn Sơn kích động khẩn trương.
“Kém lắm. Giấm cho ít nên đủ chua, d.a.o pháp đều: miếng to miếng nhỏ. Lửa đều, sợi còn sống. Muối tay, thành mặn…”
Tô Thần kích hoạt “vị giác siêu phàm”, lạnh lùng điểm từng .
“Nhìn vẫn mà?”
Niềm tin nhen nhóm dội gáo nước lạnh, Tô Văn Sơn gắp một đũa, nhấm nháp nghi hoặc: “Cũng đến nỗi như con .”
“Ba ạ, thái độ là .”
Tô Thần nghiêm túc vỗ vai cha, chậm rãi : “Muốn thành đầu bếp giỏi thì khó tính với chính . Tốt vẫn hơn, tùy tiện. Biết ?”
Tô Văn Sơn tròn mắt. Cảm giác quen quen là ? Rất nhanh ông chợt hiểu: chẳng giống hệt hồi xưa dạy thằng con cứng đầu , chỉ là nay hai cha con đổi vai.
“Phụt!”
“Ha ha…”
Sau lưng vang lên tiếng leng keng. Mẹ và em gái chẳng từ khi nào, đang đó nghiêng ngả.
Khóe mắt Tô Văn Sơn giật mấy cái, mặt sầm : “Vừa , Mạt Mạt, con, nếm thử xem. Ba thấy mà.”
Hai tiến tới, mỗi cầm một đôi đũa nếm thử.
“Ừm, chồng giỏi quá, nhanh học một món.” Ôn Hà giơ ngón cái, cho chồng thể diện.
“Đấy, con thấy , đến nỗi tệ như con .” Tô Văn Sơn đắc ý, trừng mắt với con trai.
“ mà… so với Thần Thần thì vẫn thua xa, đạt.” Ôn Hà đặt đũa, nhỏ nhẹ bồi thêm.
Tô Văn Sơn thấy như đ.á.n.h từ thiên đường rơi cái “bịch” xuống đất, vợ bằng ánh mắt ấm ức.
“Em thật thôi mà.” Ôn Hà nhún vai.
“Chuẩn đấy ba. Món của ba cũng xấp xỉ đồ quán… kém nhiều.” Tô Mạt mỉm … bồi thêm nhát nữa.
Tô Văn Sơn đưa tay ôm ngực, gương mặt như chịu đả kích nặng.
“Chồng đừng nản. Đây là đầu, thế giỏi . Em sùng bái lắm. Cố lên!”
Ôn Hà nắm chặt nắm đ.ấ.m động tác cổ vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-189-nguoi-mot-nha-lan-nhau-ton-thuong-ba-canh.html.]
“Ba cố lên, em tin ba.” Tô Mạt phụ họa.
“ , tiếp tục nào!” Tô Văn Sơn phấn chấn, tiếp tục cắt khoai tây.
Ôn Hà và Tô Mạt , trộm như hai con cáo nhỏ.
“Mẹ, Mạt Mạt, hai ăn nốt đĩa khoai . Nông dân trồng lúa vất vả, lãng phí.” Tô Thần tiện miệng dặn.
Nụ môi hai cứng . Vừa xem TV ăn vặt no, món khoai tây ăn một đũa thì , bảo “xử lý” cả đĩa thì khó.
“Ơ… phim bắt đầu , xem đây.”
“, đúng, quảng cáo chắc hết .” Tô Mạt gật đầu lia lịa.
“Nếu để thừa, từ nay con nấu nữa.” Giọng Tô Thần đều đều vang lên.
Hai con khựng bước, với ánh mắt cầu xin, nhăn mặt nhăn mũi… cũng ráng ăn sạch đĩa “bán thành phẩm”.
Đang định chuồn về sofa, Tô Văn Sơn bưng một đĩa nóng hôi hổi.
Vẫn là… khoai tây chua cay!
“Tới nào, vợ ơi, Mạt Mạt, nếm tiếp !” Ông hì hì, trong lòng dâng trào một tia… hả hê nho nhỏ.
Đến ! “Lẫn tổn thương” đây mà!
Kết quả, một buổi “dạy bếp” trở thành màn đấu trí đấu… bụng của cả nhà: lời qua tiếng , đòn qua đòn, ai cũng “thương tổn” lẫn . Cuối cùng, ba cũng nắm vững cơ bản nấu nướng và món khoai tây chua cay; còn ba thầy trò thì… ăn khoai tây đến phát ngán, suýt biến thành củ khoai.
Được cái, khỏi nấu cơm tối nữa.
Về phòng, Tô Thần vận công, dùng nội kình “tiêu hóa” hết khoai tây với giấm trong bụng. Vừa luyện xong hai vòng, điện thoại giường reo.
Anh lau mồ hôi, cầm máy lên: Liễu Thi Thư gọi.
“Alô, học tỷ.”
[Tô Thần, báo em : chiều thứ Tư đến dự thọ yến của bà. Bà em em sẽ đến, vui lắm!] Bên giọng Liễu Thi Thư rộn ràng, còn xen tiếng sang sảng của Liễu lão phu nhân – chắc đang cạnh.
“Em , nhất định đến đúng giờ. À, học tỷ, bà cụ thích gì đặc biệt ?” Tô Thần hỏi.
[Định chuẩn quà ? Không cần , bà thiếu gì cả.] Liễu Thi Thư .
[ đúng, Tiểu Thần , cháu đến là bà vui . Dẫn cả bạn gái cháu theo cho bà mặt. Người một nhà cả.] Giọng Liễu lão phu nhân truyền qua, đầy sức lực.
Tô Thần ngượng. Lần bà nhận cháu, tưởng chỉ là lời vui miệng, ngờ bà nhớ thật.
“Vâng ạ, con . Bà giữ gìn sức khỏe nhé.”
[Nhờ cháu, giờ bà khỏe lắm!] Giọng bà tràn trề khí lực.
Họ trao đổi thêm về thời gian, địa điểm. Trước khi cúp máy, lão phu nhân còn dặn dặn : nhớ dẫn bạn gái đến.
“Chuẩn quà gì đây ?”
Tô Thần xoa cằm nghĩ ngợi.
Dù bà cần quà, cũng thể tay . Khổ nỗi chẳng rõ bà thích gì. Thọ yến nhà Liễu gia, ắt hẳn quyền quý. Quà tầm thường thì lố bịch, còn quá đắt thì chắc mua nổi, mà khi bà cũng thiếu. Dễ sa khuôn sáo.
Nghĩ nghĩ , chi bằng tự tay thứ gì ý nghĩa nhất.
Mấu chốt là: quà gì để khác biệt, phô trương đây?