Tần Vận và Tô Thần đều ngạc nhiên.
Riêng Trần Tiểu Vũ thì tròn mắt, vẻ vẫn hiểu hết ý.
— Nữu Nữu, con đồng ý con gái của ? — Tần Vận Trần Tiểu Vũ, ánh mắt dịu dàng, mỉm hỏi.
Chị nỡ từ chối đứa trẻ , hơn nữa thấy Tiểu Vũ đúng là cô bé ngoan và điều.
Trần Tiểu Vũ lúc mới hiểu , cau mày nghĩ ngợi một hồi lắc đầu:
— Con ông nội, bà nội. Con ở bên chăm sóc ông bà, thể con gái của chị.
Mũi Tô Thần và Tần Vận đều cay cay.
— Con ngoan quá, đúng là đứa trẻ ngoan. Ngốc ạ, bắt con rời ông bà. Thôi thì cứ thế nhé, từ nay coi con là con gái út của . — Tần Vận ôm cả hai đứa nhỏ lòng, xoa đầu Trần Tiểu Vũ, rạng rỡ.
— Nữu Nữu, em là em gái của chị. Chị với sẽ cùng chăm sóc em. — Tần Khả Khả nghiêm túc .
— Vâng, chị ạ. — Trần Tiểu Vũ mỉm , để lộ chiếc răng cửa còn sứt.
— Ấy! — Tần Khả Khả tít mắt, vui lây.
Nhìn cảnh , khóe môi Tô Thần cũng cong lên, ấm áp.
…
Sau đó, Tần Vận mỗi tay dắt một đứa nhỏ, Tô Thần phía , cả ba cùng bước tòa cao ốc của Trọng Thiên Truyền hình – Điện ảnh.
Cô lễ tân Diệp Mộng trông thấy Tần Vận dắt hai bé gái tới, sững :
— Mộng tỷ, gặp! — Tô Thần chào.
Lần đến Truyền hình – Điện ảnh, và cô lễ tân chuyện hợp. Anh khá thiện cảm với cô gái ở quầy lễ tân suốt hai năm mà vẫn giữ tính cách lạc quan, tươi sáng.
Dĩ nhiên, kiểu thiện cảm nam nữ—đơn giản thấy cô là .
— Tô Thần… … còn nhớ em ạ? — Diệp Mộng mừng rỡ, hai gò má ửng hồng.
Từ quen , cô theo dõi mạng. Giờ cô là fan âm nhạc và fan sách của Tô Thần; mỗi livestream cô đều xem, còn dành chút lương ít ỏi để tặng quà.
Tô Thần nổi đến thế mà vẫn nhớ cô, khiến cô mừng bối rối.
— Nhớ chứ. Mới một tháng gặp mà. Trông giống kiểu mau quên khác lắm ? — Tô Thần đùa.
— Không… . Em xin , xin ạ. — Diệp Mộng vội xua tay.
— Không , đùa thôi. thu , lát nữa chuyện tiếp nhé. — Anh , nhanh bước theo Tần Vận thang máy.
— Trời ơi! Sao ngốc thế ! — Diệp Mộng úp hai tay lên má nóng bừng, lẩm bẩm khi cửa thang máy khép .
— Giỏi nhỉ, mới thứ hai đến mà “cặp kè” cả lễ tân của ? — Tần Vận liếc Tô Thần.
— Tô Thần ca ca, đừng tùy tiện tán tỉnh mấy chị xinh . Em méc Manh Manh bây giờ. — Tần Khả Khả chun mũi dọa.
HY
— Hai nghĩ . — Tô Thần dở dở . — Lần chỉ chuyện với cô một chút. phục tính lạc quan của cô thôi.
Nói đến đây, nghiêm mặt:
— Tần tỷ, cô ở quầy lễ tân công ty chị suốt hai năm, mà một lời oán thán, còn thấy vui với công việc. Tâm tính như thế, ở lớp trẻ bây giờ nhiều.
— Ồ? Thật ? — Tần Vận tỏ ý hứng thú. Với cương vị tổng giám đốc một tập đoàn lớn, chị khó mà để mắt tới một vị trí nhỏ như lễ tân. Nghe Tô Thần , chị bắt đầu thiện cảm.
— Cho nên, nghĩ chị nên cân nhắc nâng cô lên một chút. — Tô Thần đề nghị.
— Lát nữa tìm hiểu về cô xem phù hợp vị trí nào. — Tần Vận gật đầu .
Đến khu phòng thu tầng năm, chẳng mấy chốc đại diện của Tô Thần là Đàm Chí cũng tới. Anh thấy Tần Vận dắt theo Tần Khả Khả và Trần Tiểu Vũ thì ngạc nhiên, nhưng hỏi.
Sau khi trò chuyện với Đàm Chí vài câu, Tô Thần phòng thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-186-lac-quan-la-nu-nhan-tot-so-nhat-canh-nam.html.]
Bắt đầu là bản dương cầm “Thiên Không Thành”.
Âm sắc trong trẻo, dìu dặt tràn bốn phía, kéo ánh ở tầng về phía phòng thu.
— Bài gì mà thế?
— Tuyệt quá. Anh là nghệ sĩ dương cầm ?
— Không đến đây hát “Tỏ tình khí cầu” đó ?
— Tô Lâm?
— . Giờ hot lắm. Không ngờ piano cũng đệm đến .
— Đẹp trai quá, “đổ” mất.
…
— Tô Thần ca ca đ.á.n.h đàn quá! — Trần Tiểu Vũ tíu tít.
— thế. Lần ở nhà em, còn dạy em đàn nữa đấy. — Tần Khả Khả nắm tay em, chút tự hào.
— Thật hả? Thích thế! — Trần Tiểu Vũ ngước chị, mắt long lanh.
— Có dịp chị dạy em đàn nhé! — Tần Khả Khả ngọt ngào , tự tin rằng “ấn loạn” của cũng tính là đàn.
Khoanh tay , Tần Vận một nữa tài hoa của Tô Thần chấn động. Chị cũng chơi piano, chút mắt nghề, nên hiểu đây là một khúc “kinh thế”.
“Thiên Không Thành” khép , tiếp đến là “Tinh Không”.
Hai bản dương cầm khiến như say như mơ. Tiếc là đ.á.n.h quá hảo, mỗi bài chỉ thu một , cơ hội tại chỗ. Cũng may cả hai sẽ sớm đưa lên mạng để tải về.
Thu xong dương cầm, Tô Thần ghi âm “Về quãng đời còn ”. Vẫn một là xong. Với kỹ năng ca hát hiện tại, chẳng cần thứ hai.
— Lãng mạn thật đấy.
— Ừ, “Về quãng đời còn đều là em”, ước gì bài cho .
— Này, tỉnh . Ban ngày đấy, đừng mơ.
— Tô Lâm trai quá, từ nay là fan cuồng.
— Xúc động . Hát quá !
…
Các nữ nhân viên thấp giọng bàn tán, ai nấy đều rạo rực.
— Quá mỹ! Tô Thần, hai bản dương cầm với bài hát sẽ dấy lên một cơn sóng mạng! — Đàm Chí đón từ phòng thu , mặt mừng rỡ, đưa chai nước.
— Hi vọng thế. — Tô Thần , bỗng nhớ tới bài “Thiêu đốt thẻ của giữa đường”…
Anh lắc đầu lia lịa.
Không , đ.á.n.h c.h.ế.t cũng hát bài đó—ngượng c.h.ế.t!
— Cậu thế? — Đàm Chí ngạc nhiên.
Tô Thần ngập ngừng thẳng:
— Còn một bài nữa, nhưng hợp với nữ hát hơn. mà hát thì hổ lắm.
— Xấu hổ? — Đàm Chí bằng ánh mắt “khó hiểu”.
— Đừng nghĩ bậy. Không ca khúc thiếu lành mạnh. Thậm chí còn tác dụng tích cực với một nhóm . Chỉ là… — Anh ngập ngừng.
— Có gì . Ta tìm nữ ca sĩ trong công ty hát là xong. Dưới trướng công ty nữ ca sĩ nhiều lắm. Cậu bài, các cô tranh đến bể đầu cho xem. — Đàm Chí gợi ý.
Nghe , Tô Thần chợt nhớ tới Diệp Mộng. Với tính cách lạc quan của cô, hẳn hợp để hát ca khúc .