Trần Tiểu Vũ còn tròn sáu tuổi, từng mẫu giáo. Con bé chỉ theo học vài bài cơ bản ở võ quán; bạn cùng lứa cũng chỉ mỗi bé Tiểu Tráng.
Trong mắt cô nhóc lúc , Tiểu Tráng đúng là đồ quỷ sứ đáng ghét, chẳng thể gọi là bạn .
Vì thế khi Tô Thần bảo sẽ dẫn bé quen “tiểu tỷ tỷ” để kết bạn, Tiểu Vũ vẫn chút căng thẳng.
“Đương nhiên , Tô Thần ca ca bao giờ lừa trẻ con.” Tô Thần bật , xoa đầu cô nhóc.
“Vậy… lúc gặp, em gì?” Tiểu Vũ ngẩng mặt hỏi.
“Con cứ gọi ‘tỷ tỷ’, hỏi chị bạn với con . Chắc chắn chị sẽ đồng ý.” Tô Thần đáp.
“Em ạ.” Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu.
Xe chạy tòa nhà Truyền hình – Điện ảnh Trời Cao, Tô Thần tìm chỗ đậu xe, vòng qua ghế phụ mở cửa bế Tiểu Vũ xuống.
“Đi thôi, qua gặp của Khả Khả . Anh xong chút việc sẽ cùng em tìm Khả Khả, chứ?” Tô Thần hỏi.
“Vâng ạ.” Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan lắm.”
Anh nắm tay cô bé, cùng về phía tòa nhà.
Đi ngang quán cà phê bên hông tòa nhà, Tô Thần bỗng sững. Một cảnh mắt khiến lửa giận bốc lên.
Trong quán, một phụ nữ ăn mặc thời thượng đang chỉ tay quát tháo Tần Khả Khả. Quán cách âm nên bên ngoài rõ, nhưng vẻ hùng hổ và khẩu hình, chắc chắn chẳng lời .
Tần Khả Khả lấy tay che má, cúi gằm, cả khẽ run như đánh. Bên cạnh phụ nữ còn một thằng béo con, sảng khoái như đang hả hê.
Mấy phục vụ cách đó xa, mặt lộ vẻ ái ngại nhưng hiểu chẳng ai bước tới can.
Sắc mặt Tô Thần lạnh hẳn. Anh kéo Tiểu Vũ, đẩy cửa bước .
“Mày là đồ ranh con, còn cúi đầu giả vờ nữa ? Lập tức xin con tao! Không , tao tát bây giờ!” phụ nữ quát.
Khả Khả cố lấy dũng khí, ngẩng đầu, ánh mắt ương bướng: “Là nó sai . Cô mà dám đ.á.n.h nữa, sẽ bỏ qua .”
“Đồ ranh, còn dám dọa tao? Xem tao tát mày!” Bà giơ tay chuẩn vung xuống.
“Cô thử đ.á.n.h bé thêm một cái xem.”
Giọng băng giá vang lên.
Bà giật , tay khựng giữa trung, phắt Tô Thần, cau mày: “Anh là ai? Đừng xen chuyện khác.”
“Tô Thần ca ca!”
Vừa thấy , gương mặt nhỏ nhắn của Khả Khả thoáng qua nỗi sợ bừng lên mừng rỡ. Cô bé định chạy về phía , nhưng thằng béo con dang tay chặn .
“Tránh !” Khả Khả quát.
“Đánh tao thì tao cũng đ.á.n.h mày!” Thằng béo nắm chặt nắm đấm.
“Tô Thần ca ca? Đó là Khả Khả tỷ tỷ hả ?” Tiểu Vũ ngước hỏi.
“Ừ.” Anh gật đầu.
Nghe , Tiểu Vũ liền giật tay khỏi , đôi chân ngắn chạy vụt về phía Khả Khả.
“Tỷ tỷ, em tới cứu chị!”
Thằng béo tiếng bèn đầu. Chưa kịp phản ứng, nó ăn một cú đ.ấ.m thẳng mặt.
“A!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-184-tran-tieu-vu-that-sieu-hung-ba-canh.html.]
Nó hét lên, tiếp đó trúng thêm một cú gối, chân mềm nhũn, ngã sấp mặt như ch.ó gặm bùn.
Tiểu Vũ phóng lên lưng nó, hai nắm đ.ấ.m nhỏ nện liên tiếp lên đầu thằng béo, đ.á.n.h cao giọng bằng giọng trẻ con:
“Dám bắt nạt Khả Khả tỷ tỷ! Em đ.á.n.h ! Đánh! Đánh!”
Mọi xung quanh đều sững sờ.
Ngay cả thằng béo cũng mất vài nhịp mới hồn.
Tần Khả Khả tròn xoe mắt, há hốc “nãi hung nãi hung” – cô nhóc Tiểu Vũ dữ dằn mà đáng yêu.
Đến Tô Thần cũng ngạc nhiên: thằng béo ít nhất lớn hơn Tiểu Vũ hai tuổi, thế mà con bé đ.á.n.h một mạch vật ? Cô nhóc mà ở thời xưa hẳn là một tiểu hiệp nữ vang danh giang hồ!
“Oa… ơi, cứu con!” thằng béo gào .
“Mày dám đ.á.n.h con tao, tao cào c.h.ế.t mày!” Mẹ nó tiếng vội lao tới, móng tay chĩa như vuốt, chụp thẳng Tiểu Vũ.
Tô Thần như dịch chuyển tức thời, nắm gọn cổ tay bà , ánh mắt lạnh buốt: “Lớn tướng mà tay với trẻ con, nửa đời cô sống uổng ?”
Chạm ánh sắc như dao, bà tự dưng chột , giọng run run mà vẫn gân cổ: “Kệ ! Anh là ai? Thả !”
“Bốp!”
Tô Thần vung tay tát một cái, bà choáng váng, loạng choạng mấy bước mới vững.
“Anh… dám đ.á.n.h ?” Bà ôm má, trừng mắt.
“Cái tát đó trả cho cô vì đ.á.n.h Khả Khả.”
HY
Tô Thần dứt khoát, sang: “Nữu Nữu, đủ , dừng tay.”
“Hừ!”
Tiểu Vũ mới chịu dừng, hất cằm hừ khẽ, bật dậy, trợn mắt mặt “siêu hung” với thằng béo bẹp đất – đáng yêu đến chảy m.á.u mũi.
“Khả Khả, em ở đây?” Tô Thần hỏi.
“Mẹ hôm nay tới thu âm, em theo qua chơi chờ ở đây.” Khả Khả chỉ thằng béo đang ôm đầu, ấm ức tiếp: “Nó tới quấy rối, còn định nắm tay em. Em mới dội đồ uống nó, thế là cô lao tới đ.á.n.h em.”
Cô bé chỉ phụ nữ, khóe mắt hoe đỏ, nước mắt lăn tăn.
Từ nhỏ tới giờ, đây là đầu Khả Khả đánh. Lúc nãy cô bé c.ắ.n răng ; tới khi thấy Tô Thần, ấm ức dồn , bật .
“Đừng . Để gọi cho em .”
Tô Thần lấy điện thoại bấm Tần Vận, kể ngắn gọn chuyện.
Đầu dây bên , Tần Vận giận tím mặt. Cúp máy, chị phắt dậy, sải bước khỏi phòng việc. Lập tức, một luồng áp suất lạnh phủ khắp công ty, khiến nhân viên đều hoang mang, thấp thỏm.
“Khả Khả tỷ tỷ, đừng , em giúp chị đ.á.n.h nó .” Tiểu Vũ ôm lấy Khả Khả, giơ bàn tay nhỏ lau nước mắt cho bạn.
“Em là…?” Khả Khả nấc nhẹ hỏi.
“Em là Trần Tiểu Vũ, chị gọi em là Nữu Nữu cũng . Tô Thần ca ca dẫn em tới tìm chị kết bạn.” Tiểu Vũ tươi.
Khả Khả sang Tô Thần, thấy gật đầu mỉm , mới yên tâm.
“Chị là Tần Khả Khả, sáu tuổi. Cảm ơn em lúc nãy nhé.” Cô bé Tiểu Vũ, ánh mắt thiết.
“Hi hi… Em còn ba tháng nữa mới sáu tuổi, nhỏ hơn chị. em học võ, lợi hại lắm. Sau ai bắt nạt chị, em sẽ giúp chị đ.á.n.h !” Tiểu Vũ siết nắm đấm, dáng “tiểu nữ hán”.
“Ừm. Vậy từ giờ em là em gái của chị.”
Khả Khả khôi phục dáng điệu “tiểu đại nhân”, xoa nhẹ mái tóc của Tiểu Vũ.