“Không , nhất định đồng ý. Thần Thần dạo ít về nhà, còn mua nhà riêng, thế thì cả tháng chẳng thấy mặt. Mẹ buồn c.h.ế.t mất.”
Ôn Hà thấy khuyên mãi xong bèn sang đ.á.n.h bài tình cảm, đôi mắt u oán Tô Thần: “Thần Thần, con thể đối xử với như thế !”
Trên trán Tô Thần rũ xuống mấy vệt hắc tuyến. Gặp kiểu “ nũng cấp độ boss” của , thật sự bó tay. Mà vốn chẳng chịu yên; lỡ với em gái dọn hết sang nhà mới, kiểu gì bà cũng thấy cô quạnh.
“Thôi nào, đừng ầm. Con trai lớn , sớm muộn cũng tự lập.” Tô Văn Sơn mở lời xoa dịu.
“Anh im nào.”
Ôn Hà vui trừng chồng: “Nếu con dọn , em cũng sang ở chung. Một ở đây mà… ngốc !”
Tô Văn Sơn đực : đắc tội gì với ai?
“Mẹ ơi, đừng gay gắt nữa. Con vẫn sẽ thường xuyên về nhà mà. Với cũng chẳng xa, lái xe mấy chục phút là tới. Mẹ qua thì lúc nào chẳng .” Tô Thần bất đắc dĩ dỗ.
“ ngày nào cũng ăn cơm con nấu, chứ đồ gọi ngoài.” Ôn Hà phụng phịu .
Khóe môi Tô Thần khẽ giật—thì mấu chốt là ở… dày!
“Tiểu Thần, con dạy ba nấu ăn .” Tô Văn Sơn bỗng .
Ba đồng loạt ngẩng lên, ngạc nhiên ông.
“Ba thật sự học bếp núc ạ?” Tô Thần xác nhận.
HY
Vốn dĩ khoản bếp núc ba “dốt đặc cán mai”, cùng lắm là nấu mì gói, luộc sủi cảo đông lạnh.
“Ừ. Dạo khẩu vị của con hai đứa ‘nuôi hư’ , ăn đồ ngoài là buồn rũ rượi. Ba cũng xót. Con dạy , ba sẽ học nghiêm túc. Hai cha con đàn ông với , chẳng lẽ con nấu ngon mà ba học nổi ?” Tô Văn Sơn hiền, trong giọng đầy yêu chiều dành cho vợ.
Phải , trong ấn tượng của Tô Thần và Tô Mạt, ba đúng là hình mẫu chồng chuẩn mực. Gặp một bà vợ thích nũng như — thì thật, nhưng sống lâu dễ… mệt— mà mấy chục năm ông vẫn cưng chiều như ngày đầu. Dù dỗi, bày trò, ông cũng chỉ mỉm dỗ dành.
“Ông xã!” Ôn Hà xúc động trào dâng, mắt rưng rưng chồng.
“Trước đây lo kiếm tiền, thời gian học mấy thứ . Giờ Tiểu Thần còn kiếm giỏi hơn , công ty phát triển , cũng rảnh dần.”
Ánh mắt ông mềm : “Chúng còn nửa đời . Không thể cứ giữ con bên mãi. Về , phần ‘bầu bạn với em’ để lo. Vào bếp, xem phim, chơi game… em thích gì, học nấy.”
“Ông xã—”
Ôn Hà kìm , ôm chầm lấy chồng òa .
Tô Văn Sơn khẽ vỗ lưng vợ, những nếp nhăn nơi khóe mắt như tỏa nụ ấm áp y như thuở nào.
Tô Thần và Tô Mạt cay sống mũi; Tô Mạt suýt nữa nhịn nổi, nước mắt rưng rưng. Ba vì gia đình vất vả nửa đời, bất giác già nhiều, chỉ tình yêu ông dành cho vợ con là từng phai.
Một lúc , Ôn Hà mới bình tâm, mắt vẫn đỏ hoe, ngay lên đùi chồng, hai tay quàng cổ, hôn đ.á.n.h chụt lên má ông.
Tô Thần với Tô Mạt cùng ngẩn mặt— thể đừng phát “cẩu lương” ngay mắt tụi nhỏ ?
“Bọn trẻ đang kìa.” Tô Văn Sơn đỏ mặt nhắc khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-183-ai-con-khong-phai-dua-be-canh-hai.html.]
“Nhìn thì , vợ chồng mật gì .” Ôn Hà lơ.
“Ghét quá, con vẫn còn nhỏ đó nha. Chú ý ảnh hưởng giùm.” Tô Mạt che mắt, nhưng vẫn hé khe ngón tay… trộm.
“Ai mà chẳng là trẻ con. Bảo Bảo của mãi mãi mười tám.” Ôn Hà hất cằm đầy kiêu ngạo.
“Mẹ thấy hổ ?” Tô Mạt tỏ vẻ chê bai.
“Mẹ chẳng hiểu con đang gì. Hỏi ba con —trong mắt ba, vẫn là tiểu tiên nữ xinh đáng yêu ?” Ôn Hà , liếc sang chồng.
“Tất nhiên, trong mắt , em mãi là tiểu tiên nữ.” Tô Văn Sơn “ điều”, phụ họa ngay.
“Được, ! Con sai, con sai, thế ? Mình ăn cơm !” Tô Mạt giơ tay đầu hàng.
“ đó, phát cẩu lương thế là . Như con, xưa nay .” Tô Thần nghiêm mặt… cho oai.
“Thế thì con học ba con đấy. Năm xưa ba theo đuổi lãng mạn lắm, ‘rước’ tiểu tiên nữ xuất sắc như .” Ôn Hà thản nhiên “nổ”.
“Ba, thật ? Kể tụi con , ngày xưa ba gì lãng mạn ?” Lửa bát quái bùng lên trong mắt Tô Mạt.
Tô Thần cũng tò mò ba.
“Khụ… Không , đừng con . Chủ yếu là tài hoa của ba hấp dẫn .” Tô Văn Sơn nghiêm giọng.
“Đó là bí mật của tụi , kỷ niệm hiểu ? Nói cho các con gì.” Ôn Hà đắc ý.
“Trời ơi, con nuốt trôi nữa.” Tô Mạt quẳng đũa, như chạy trốn mà phi thẳng lên lầu.
“Hứ, vẫn còn là đứa nhỏ.” Ôn Hà hừ khinh.
Tô Thần đen mặt: nếu còn no, cũng chạy .
“Tiểu Thần, mai ba tới công ty. Nếu con rảnh, dạy ba nấu ăn nhé?” Tô Văn Sơn .
“Sáng mai con chút việc ngoài, chiều về con dạy. Ba siêu thị sắm sẵn nguyên liệu nha.” Tô Thần đáp.
“Được, chốt .” Tô Văn Sơn gật đầu .
Ăn xong, phần dọn dẹp để “đội nội trợ”—ba —lo. Tô Thần nhanh chân lên lầu. Quá chừng dính cẩu lương , luyện Hoành Luyện Công tiêu hóa bớt.
…
Sáng hôm , Tô Thần lái xe ghé Trần thị võ quán đón cô nhóc Trần Tiểu Vũ. Hôm nay tiện bệnh viện ghi âm ca khúc, ghé thăm Tần Khả Khả luôn, nhân thể giới thiệu hai cô bé quen .
Tần Vận kể Khả Khả ở mẫu giáo hòa đồng lắm, bạn bè chẳng mấy. Anh tin hai nhóc đáng yêu sẽ chơi hợp.
Vợ chồng Trần Lương Bình giới thiệu bạn cho cháu gái thì mừng hết , vui vẻ giao Tiểu Vũ cho , cửa hai lên xe .
“Tô Thần ca ca, Tô Thần ca ca… chị Khả Khả chịu bạn với em ?”
Cô bé ghế phụ, thắt dây an ngay ngắn, đôi mắt to sáng long lanh nghiêng đầu hỏi thêm một nữa.