Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 176: Trong mắt tôi chỉ có em (canh năm)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:09:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhờ đội ngũ giám khảo việc cật lực, đến hai giờ chiều bộ bài thi chấm xong.

Tất cả thí sinh tụ tập trong lễ đường. Các giáo sư lượt phát bài.

— A a a, tiêu ! Năm điểm là cái quái gì, phí công ôn tập!

— Hai mươi hai điểm… để c.h.ế.t cho , điểm toán thấp nhất đời !

— Trời đánh, mười tám điểm! Sao đời khổ thế

chỉ đỗ nổi thôi.

Tiếng than vãn dậy lên như sóng. Ban đầu ai điểm thấp còn ngại, nhưng thấy xung quanh cũng rền rĩ như thì lập tức mạnh dạn nhập hội, kêu rên cho… đỡ tủi.

— Ô kìa, ! Nam Tiểu Nhiễm chín mươi điểm!

— Ninh Sướng tận chín mươi hai!

— Quái vật cả lũ!

— Trời sinh Du còn sinh Lượng!

— Ông ba mươi tám điểm còn rú to, chênh gấp đôi , thôi bớt tự luyến…

— Quán quân chắc là Ninh Sướng nhỉ?

— Chắc , chín mươi hai cơ mà!

Học sinh xì xào. Ninh Sướng với Nam Tiểu Nhiễm hề vui, vì bài của Tô Thần phát.

— Mọi yên lặng một chút! — Hội trưởng Nghiêm cất cao giọng. Đợi cả hội trường lắng , ông mỉm : — Qua đ.á.n.h giá của mười một giám khảo, xin công bố kết quả. Xin chúc mừng Tô Thần, đến từ Ma Đô Đại học, một nữa đạt điểm tuyệt đối và giành quán quân kỳ thi toán quốc .

Lời dứt, cả lễ đường lặng . Hàng trăm ánh mắt sững sờ đồng loạt đổ dồn về phía Tô Thần.

— Mọi thể chuyền tay xem đây là bài của Tô Thần. Giống hệt vòng loại: chỗ bắt bẻ. — Hội trưởng Nghiêm đưa xấp bài cho hàng ghế đầu.

— Chói mắt quá, mù cả mắt !

— Không so sánh thì tổn thương. Sao cứ tổn thương thế !

— Truyền nhanh lên nào, đồ quỷ!

— Đừng giật, còn xem xong. Để chụp tấm đăng vòng bạn bè cái !

Cả đám tranh xem bài, hỗn loạn cả góc hội trường. Nam Tiểu Nhiễm và Ninh Sướng cũng sớm bài của Tô Thần, cùng lặng suy nghĩ.

— Chúc mừng , Tô Thần. Dù cam tâm, cũng đành tâm phục khẩu phục. — Nam Tiểu Nhiễm , chân thành.

— Cảm ơn. — Tô Thần đáp gọn.

— Lần nhất định thua. — Ninh Sướng thẳng Tô Thần, giọng vẫn lạnh và dứt khoát.

Tô Thần chỉ khổ. Lần Trương Văn Ba “ép” thi, chứ sang năm chắc ở tầm đại sư toán học, cần gì dự thi nữa. Có lẽ vị “cao lãnh ca” sẽ ôm mối khúc mắc cả đời.

— Khi nãy cho đàn em một phương pháp học tập gì đó, thể chia sẻ cùng ? — Nam Tiểu Nhiễm tò mò.

Xung quanh lập tức dựng thẳng tai. Cả Ninh Sướng đang lưng cũng khẽ nghiêng đầu. Trên hàng ghế giáo sư, ánh mắt cũng sáng rực dõi theo.

— Ờ… — Áp lực như núi, Tô Thần thật sự ngại . Anh liếc sang Thẩm Lôi cầu cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-176-trong-mat-toi-chi-co-em-canh-nam.html.]

— Em , em ! — Được gật đầu cho phép, Thẩm Lôi giơ tay: — Phương pháp của học trưởng là: ăn đủ cơm, nhiều sách, ngủ sớm dậy sớm, tập thể d.ụ.c đều đặn, sống lành mạnh!

Đám đông xong… ngã hàng loạt. Khẩu hiệu thế thì… chịu!

Tiếp đó là lễ trao giải. Tô Thần nhận huy chương mạ vàng và giấy chứng nhận, hội trưởng toán học Ma Đô và tổng phụ trách kỳ thi — Nghiêm Hàn Lâm — ôm chúc mừng đầy nhiệt tình. Đám thí sinh mà thèm, Thẩm Lôi thì say như fan girl, mắt dán chặt .

Còn Tô Thần thầm quyết: nhất định thi nữa. Chẳng phần thưởng thực chất, còn một chú trung niên dầu bóng ôm, thà đưa bạn gái thư viện “cày” sách còn sướng!

Trên đường lái xe về trường, Trương Văn Ba rạng rỡ suốt, nhiều phen phấn khích đạp nhầm ga, suýt quệt xe, khiến Tô Thần cạnh thót tim.

Về đến nơi an , Tô Thần nhảy xuống xe như chạy trốn. Lão thầy đúng là… giữ cách vẫn hơn.

Đi ngang sân bóng rổ, thấy cành cây biên sân treo ngang một tấm băng-rôn đỏ rực: “Nhiệt liệt chúc mừng Tô Thần — Tài chính 1 — đạt quán quân toán học quốc với điểm tuyệt đối!”

— Trường cũng nhanh tay phết. — Anh bật .

— Nam thần khải trở về!

— Có hoa mắt , nam thần càng ngày càng trai?

— Đã giành quán quân toán học với điểm tuyệt đối, còn gì là nữa!

— Nếu lấy nam thần, chắc chắn sẽ sinh đứa bé thông minh nhất thế giới!

— Thôi mơ ít thôi, kéo thấp gen đấy!

— Đồ đáng ghét, ăn đòn !

Những ánh mắt nữ sinh Tô Thần rực lửa ngưỡng mộ, xen lẫn chút tiếc nuối: một mỹ như , chắc chắn họ chẳng bao giờ với tới.

— Thần ca! — Giọng gọi quen thuộc cắt ngang làn sóng xì xào.

Tất nhiên là cô gái khiến họ ao ước, ghen tị bao mà ai cũng “đổi vị trí”. Lâm Vũ Manh đang cạnh Tiền Mạn Mạn và Lý Giai.

— Manh Manh, em ở đây ? — Tô Thần mỉm .

— Bọn em tin đoạt quán quân nên tính tập hợp với Quách Lỗi để chúc mừng, tiện xem về . Ai ngờ gặp luôn. — Lâm Vũ Manh ngọt, chạy mặt .

— Chúc mừng gì chứ, chuyện nhỏ xíu thôi. — Miệng nhưng tay lôi huy chương khỏi túi.

— Oa! Thần ca, lợi hại quá! — Mắt Lâm Vũ Manh sáng rỡ chiếc huy chương.

Với một “học cặn bã” như cô, cả đời e khó dịp chạm tay huy chương quán quân toán học quốc.

— Tặng em. — Tô Thần , đeo huy chương lên cổ cô.

— Thần ca, em yêu c.h.ế.t ! — Cô ôm chặt lấy , kiễng chân hôn chụt lên môi, ngọt hơn đường.

— Chỉ thế thôi ? — Tô Thần vòng tay ôm eo, kéo cô sát ngực, cúi đôi mắt lấp lánh của cô, khóe môi cong lên một nụ trêu chọc.

— Đông lắm! — Má Lâm Vũ Manh bừng đỏ, khẽ giãy.

— Anh nào thấy ai . Trong mắt chỉ em. — Giọng ấm như nắng.

HY

Tim cô khẽ run. Làn nước trong veo dâng lên nơi khóe mắt. Cô khẽ ngẩng cằm, từ từ nhắm mắt.

Tô Thần mỉm , hôn xuống.

Trời chiều như bức họa, gió mơn man say ráng.

 

Loading...