“Xuống tay cũng dữ thật đấy!” Tô Thần , bước đến phía La Sơn.
“Hắn khoe nhường ba chiêu ? Nhìn cái vẻ vênh váo là ngứa mắt .” La Sơn thản nhiên đáp.
“Được, lợi hại, lợi hại.” Tô Thần gật đầu .
Thực , Lâm Hổ chỉ là trông thê t.h.ả.m thôi, chứ thương thế cũng nặng đến thế.
Anh lảo đảo dậy, thấy mất hết mặt mũi, bèn cúi gằm, lặng lẽ về phía Trần Lương Bình.
Mấy đứa trẻ quanh Trần Tiểu Vũ hiếu kỳ chạy vòng vòng mặt Lâm Hổ. Anh né trái né , hận tìm cái lỗ mà chui.
“Khụ khụ… Cậu xử lý vết thương .” Trần Lương Bình .
Lâm Hổ gật nhẹ, lưng gần như chạy trốn.
“Lâm Hổ thúc thúc, chậm thôi, kẻo rớt cái mặt bây giờ!” Trần Tiểu Vũ cao giọng nhắc.
Chân Lâm Hổ sượt một cái, suýt úp mặt xuống đất. Lấy thăng bằng xong, càng chạy nhanh hơn.
“Ha ha…” Tô Thần nhịn bật , xoa đầu cô bé: “Không ngờ nhóc con miệng cũng ‘độc’ ghê!”
Trần Tiểu Vũ ngẩng lên, chớp đôi mắt to: “Soái ca ca, ‘mồm độc’ là gì ạ?”
“Lớn thêm chút nữa sẽ hiểu.”
Tô Thần véo nhẹ má cô bé, sang Trần Lương Bình: “Chúng cũng tranh thủ bắt đầu thôi. Không còn sớm, đ.á.n.h xong còn về ăn cơm chiều.”
Mặt Trần Lương Bình sầm , nhưng vẫn gật đầu.
Hai bước sân trống giữa viện.
“Tô Thần tiểu hữu, đây là luận bàn hữu hảo. Đánh điểm dừng, đừng như , mất hòa khí.” Trần Lương Bình mỉm .
“Rõ.” Tô Thần cũng , gật đầu.
Đám học viên quanh võ quán lúc mới tỉnh từ cảnh tượng t.h.ả.m hại của Lâm Hổ, rì rầm bàn tán:
“Lần quán chủ tự tay, chắc chắn thua !”
“Lâm Hổ sư nãy mất mặt quá. Quán chủ nhất định gỡ .”
“ đúng. Thằng nhóc trắng trẻo yếu ớt, thấy còn đ.á.n.h .”
“Ông á? Thôi . Người quán chủ mời đến, chắc chắn hạng tầm thường.”
“Mong là đừng nhàm chán quá. Quán chủ đập nát tảng đá như chơi đấy.”
…
“Soái ca ca cố lên!” Trần Tiểu Vũ chụm tay loa, nhiệt tình cổ vũ.
Tô Thần mỉm giơ ngón cái về phía cô bé.
Trần Tiểu Vũ mặt đỏ bừng vì phấn khích, xinh như phát sáng.
Ánh mắt Trần Lương Bình thoáng tối khi thấy cháu gái cổ vũ ngoài.
“Ờm… Gia gia cũng cố lên nha!” Trần Tiểu Vũ bắt gặp cái liếc của ông, vội bồi thêm một câu.
Nghe thế thế nào ông cũng thấy gượng, như d.a.o nhỏ cứa tim. Ông liếc Tô Thần, ánh mắt dần sắc lạnh.
Ông dựng hình tượng cao lớn trong lòng đứa cháu gái bảo bối.
“Chuẩn xong ? Cậu tay .” Trần Lương Bình hỏi.
“Vậy ông cẩn thận.” Tô Thần khách khí, lập tức lao .
Nội kình hùng hậu trong cơ thể phóng , theo cú đ.ấ.m thẳng nhanh và nặng của Tô Thần ập tới, ép thẳng về phía Trần Lương Bình.
“Nội kình ngoại phóng?” Mắt Trần Lương Bình tròn xoe, sóng gió dâng trong lòng.
Phải ông hơn sáu mươi, mấy năm mới tu đến cảnh giới nội kình đại thành, mà Tô Thần mới ngoài hai mươi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-170-tran-tieu-vu-mom-mep-doc-bon-canh.html.]
Kình phong đối diện ập đến, ông kịp nghĩ nhiều, vội vận nội kình, vỗ một chưởng nghênh đón.
Quyền chưởng chạm , luồng khí mạnh quét , tạo thành cơn lốc tỏa rộng; bụi đất bốc lên, cát đá tung bay.
Những gần theo bản năng giơ tay che mặt, lùi vội.
Đụng một chiêu, hai tách .
Khóe miệng Tô Thần hiện ý kinh ngạc: quán chủ Trần quả thực thực lực; chuyến uổng.
Trần Lương Bình cũng chấn động: lực quyền của Tô Thần mạnh đến đáng sợ. Dù ông kịp dùng xảo kình hóa giải phần lớn, hai cánh tay vẫn rung nhẹ.
Trời sinh thần lực ư?
Nội gia quyền lấy Chân Khí phối hợp chiêu thức để phát nội kình, giúp chiêu mạnh hơn; nhưng sức mạnh thể tăng bao nhiêu.
Vậy mà quyền của Tô Thần, chẳng những nội kình dày như núi, lực cơ bắp cũng nặng khủng khiếp.
Dù là đại sư chuyên khổ luyện nhục cũng khó đạt đến mức .
Ông chỉ thể tạm giải thích: trời sinh thần lực.
“Đại sư đúng là mạnh. Vậy nghiêm túc đây!”
Tô Thần nhếch môi , ánh mắt rực chiến ý, lao lên.
Thực lực tăng mạnh khiến nóng lòng một trận ‘ tay’. Trước mắt, Trần Lương Bình là đối thủ thể hợp hơn.
Tô Thần tấn công thẳng thắn, quyền như pháo rời nòng, cú nào cũng nặng như ngàn cân, nện ầm ầm thế thủ của Trần Lương Bình.
Trần Lương Bình dùng xảo kình cản phá đến cùng.
Một công một thủ, một động một tĩnh. Thế công cuồng bạo của Tô Thần khiến như chiếm tuyệt đối thượng phong.
Âm quyền chưởng nổ đùng đoàng, chấn động lòng bốn phía.
“Ục… Chuyện gì… thằng nhóc trắng trẻo mạnh ?” Gã huênh hoang “ cũng đ.á.n.h ” nuốt nước bọt, giọng run run.
“Biến thái thật, thôi sợ.”
“Hay hoa mắt? Sao quán chủ như đang dồn ép ?”
“Thằng nhóc — , cao thủ trẻ tuổi mạnh quá!”
…
Cậu nhóc định ‘để lớn lên đ.á.n.h cho bật ’ giờ choáng váng, bắt đầu hoài nghi nhân sinh:
Dù tu thêm mười năm, từ thiếu niên thành thanh niên, liệu thắng nổi ?
Dần dần, màn oanh kích cuồng bạo, Trần Lương Bình bắt đầu đuối. Chiêu pháp của ông bỗng đổi, nhanh chậm đan xen, tỏa một làn nhu kình.
Nắm đ.ấ.m của Tô Thần lập tức cảm giác như trâu đất xuống biển, lực đạo hóa giải sạch.
“Ầm!”
Hai va một chiêu. Tô Thần cảm thấy sức nắm đ.ấ.m đảo chiều, phản lực bật ngược lên .
Anh loạng choạng lùi mấy bước, Trần Lương Bình, khẽ thốt: “Thái Cực quyền?”
“Cậu ?” Trần Lương Bình ngạc nhiên, mỉm gật: “. là truyền nhân đời thứ mười tám Trần thức Thái Cực.”
“Soái ca ca sẽ thắng, gia gia sẽ thắng nhỉ?”
Trên hành lang, Trần Tiểu Vũ nghiêng đầu thì thầm.
“Tất nhiên sư phụ sẽ thắng. Đã xuất Thái Cực, Tô Thần chắc chắn thua.” – Lâm Hổ, băng bó xong xem, quả quyết.
La Sơn liếc xéo, giễu: “Trước khi đ.á.n.h với , cũng nghĩ chắc thắng, còn đòi nhường ba chiêu nhớ ?”
HY
Mặt Lâm Hổ sưng húp đỏ bừng. Anh cãi lấy : “Sư phụ khác . Sư phụ thể thua.”
La Sơn ha hả, đôi co nữa.