Tức thì giận đấy, nhưng giận cũng chẳng giải quyết gì.
Trận cuối cùng khoa Tài chính vẫn thắng, mà thắng tới hơn hai mươi điểm.
[Lần đầu dự giải bóng rổ, chiến thắng. Kỹ năng bóng rổ thành thạo: 2000.]
Dòng nhắc hiện lên trong đầu khiến khóe môi Tô Thần cong lên, vui khó giấu.
“Ghê thật! Cậu đúng là trâu bò quá, ha ha…”
Quách Lỗi kích động ôm chầm lấy Tô Thần dứt. Trước đó còn mạnh miệng đòi thắng đối phương hai mươi điểm, chính cũng là viển vông—ai ngờ thành sự thật.
“Tránh , mồ hôi nhễ nhại bẩn quá.”
Tô Thần mặt sầm , ghét bỏ đẩy .
Đám cầu thủ khoa Tài chính ồ.
Bên , đội khoa Triết học khí thế xụi hẳn. Thực lực đôi bên vốn chênh bao nhiêu, mà thua cách biệt lớn như thế, đả kích nhỏ.
Nhất là Phó Húc Dương— đ.á.n.h đến mức hoài nghi cuộc đời.
HY
“Tại ? Phan Tiểu Kiệt chẳng bảo chơi bóng ?” Phó Húc Dương trầm mặt chất vấn, rõ.
Tô Thần liếc , nhàn nhạt: “Trước đây đúng là đ.á.n.h bao giờ, hôm nay là đầu.”
“Không thể nào! Cậu bậy!” Phó Húc Dương bùng nổ.
“ đó! Thế mà bảo chơi? Lại còn bày đặt!”
“Ai tin nổi chứ!”
“Biết thì , đừng trêu !”
Đám khoa Triết dồn dập phụ họa. Họ thua, nhưng ngốc: ai đời đầu cầm bóng mạnh thế, chẳng xem thường ?
“Các nghĩ thì nghĩ.”
Tô Thần nhún vai. Mấy xa lạ, lười phí lời giải thích.
“Cậu—”
Phó Húc Dương còn định quát tiếp thì đội trưởng Lý Bằng tới, vỗ vai ngăn .
“ tin . Trên đời vẫn thiên tài.”
Lý Bằng mỉm Tô Thần, mời: “Cậu cân nhắc gia nhập đội bóng rổ ?”
Tô Thần khựng . Bên , Quách Lỗi và mấy khác thì phấn khích thấy rõ.
“Đội trưởng, mới thắng một trận, dựa gì…” Phó Húc Dương bực bội.
Nếu Tô Thần gia nhập, hào quang của coi như cướp sạch.
“Cậu ồn gì chứ? Thực lực của đủ tư cách đội.”
Võ Sơn trợn mắt với Phó Húc Dương.
“Thế nào? Nếu chịu , tháng Tư sang năm dự giải quốc, chúng cửa hướng tới ngôi quán quân.”
Lý Bằng tự tin .
Câu dứt, sững ánh mắt đồng loạt sáng rực. Họ tin Lý Bằng: ngoài vai trò đội trưởng, còn kiêm luôn HLV.
Lý Bằng là tay mê bóng rổ chính hiệu. Thực chiến quá xuất chúng, nhưng hiểu sâu mặt. Kế hoạch tập luyện thường ngày, phân tích đối thủ, dàn chiến thuật trận—đều do đặt .
Trước giải quốc năm nay, từng đ.á.n.h giá đội khả năng Top 8, thậm chí Top 4. Cuối cùng họ thua sát nút và dừng ở tứ kết.
Phó Húc Dương khó tin, lòng đầy phẫn nộ và ghen tị: chẳng ngờ Lý Bằng đ.á.n.h giá Tô Thần cao đến .
“A Thần, đội ! Cùng đoạt quán quân.”
Quách Lỗi nắm chặt vai Tô Thần, mắt rực khao khát.
Năm nay, thua trận tứ kết, cả đội gần như ai cũng rơi nước mắt. Cảm giác cam lòng và tiếc nuối đến giờ còn nguyên trong tim.
“…”
Tô Thần lúng túng. Tính cách “tiết kiệm năng lượng” của còn đổi hẳn, thật lòng kéo theo thêm phiền phức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-17-gia-nhap-doi-bong-ro-cua-truong.html.]
Như thấu suy nghĩ , Lý Bằng ánh mắt lóe lên, mỉm : “Cậu yên tâm. thể đảm bảo với : tập luyện, rảnh thì tới; chỉ cần sân thi đấu là .”
Cả đội trố mắt. Đây là đãi ngộ… Thiên vương chứ còn gì!
Bình thường ai trốn tập, Lý Bằng gọi điện đến nát máy. Phải hứa hẹn tập mới cho yên.
Tô Thần cũng ngạc nhiên .
“Thần ca, còn đắn đo gì nữa? Vô địch một cái, nể mặt bao!”
Giọng Phan Tiểu Kiệt vang lên phía .
Tô Thần . Thấy khập khiễng đến, Lâm Vũ Manh theo sát phía , đôi mắt Tô Thần đầy sùng bái.
Ánh mắt khiến Tô Thần cũng thấy dễ chịu. Cậu gật đầu với Lý Bằng: “Được, đồng ý đội. Nói : tập luyện thể dự.”
“Không vấn đề, vấn đề!”
Lý Bằng gật đầu lia lịa.
“Dựa ? đồng ý!”
Phó Húc Dương bật dậy, ghen tức phừng phừng.
“ mới là đội trưởng.”
Lý Bằng bình thản liếc , thở dài khuyên nhủ: “ phục. cũng chỉ là thua một trận thôi. Về là đồng đội, cùng hòa thuận, cùng tranh quán quân— ?”
“Không bao giờ! Có . Nếu ép , rời đội.”
Phó Húc Dương gằn giọng.
“Đi sớm cho thoáng.”
Quách Lỗi phẩy tay, tỏ rõ chán ghét.
Phó Húc Dương mắt như tóe lửa lườm Quách Lỗi, qua Võ Sơn.
“Đừng . tán thành để . Cậu mạnh hơn .”
Võ Sơn thật thà đáp.
Phó Húc Dương sang mấy khác. Ai nấy im lặng. Họ đều vô địch, mà thực lực Tô Thần—rõ ràng mạnh hơn. Chưa kể kiểu tự cao tự đại của Phó Húc Dương cả đội ngán lâu .
“Được. Rất . nhớ cả .”
Ném một câu, liếc Tô Thần đầy oán độc, hằm hằm bỏ .
Mấy khoa Triết cũng lục tục theo .
“Thằng đó ghen với , chắc để yên . Cẩn thận.”
Phan Tiểu Kiệt nhắc nhỏ.
Tô Thần gật khẽ. Với Sức mạnh và Bước chân nhanh trong tay, bình thường khó mà gây chuyện với .
lúc , một nữ sinh xinh xắn chạy tới mặt , đưa chai đồ uống thể thao ướp lạnh: “Học trưởng… uống nước ạ.”
Cách đó xa, lẽ là hai cô bạn của cô gái đang che miệng khúc khích.
“Ô… ô…”
Cả đội bóng rổ rộ lên trêu chọc.
Lâm Vũ Manh siết chặt tay, mắt lo lắng. Cô hối hận c.h.ế.t— nãy mải ngơ ngẩn, nghĩ mua nước !
Tô Thần khựng một nhịp, theo bản năng liếc Lâm Vũ Manh phía . Ánh mắt chạm , Lâm Vũ Manh bối rối cúi gằm.
“Cảm ơn, nhưng cần . thích loại .”
Tô Thần mỉm , từ chối khéo.
Nữ sinh sững , gương mặt thoáng buồn, mắt long lanh nước.
Thấy cô nàng sắp , Tô Thần lúng túng. Cậu , nắm cổ tay Lâm Vũ Manh kéo .
Bộ não Lâm Vũ Manh trong khoảnh khắc… hình. Cô như con rối gỗ sợi dây vô hình dắt , theo Tô Thần rời khỏi sân bóng.