Tiễn hai ông bạn xong, Tô Thần và Lâm Vũ Manh tản bộ về trường.
“Thần ca, hai bạn của thú vị ghê. Còn nữa, ngờ hồi cấp ba là nam thần cao lãnh đấy!” Lâm Vũ Manh khoác tay , trêu.
“Ừ thì, bây giờ, vẫn là trai phong lưu nhất quả đất!” Tô Thần bộ vuốt tóc, mặt mày đắc ý.
“Ha ha, ngốc quá!”
“Con nhóc càng ngày càng bướng, dám chê hả? Coi chừng vả cho cái m.ô.n.g bé xíu sưng giờ!” Tô Thần giả vờ nổi giận.
“A!” Lâm Vũ Manh giật , buông tay chạy vọt lên, còn le lưỡi trêu ngươi.
“Có gan thì đừng chạy!”
“Em cứ chạy đấy, đuổi kịp nha! Chúng đốt calo nào, xem ai tới cổng trường !”
Cô ngoái đầu, nhấn bước phăm phăm.
“Chậm thôi, coi chừng vấp ngã!” Tô Thần gọi với.
Hai đuổi vui ơi là vui. Sắp qua cổng, mặt Tô Thần bỗng sầm , ánh mắt quét tới một đàn ông trung niên mặc đồ luyện công đang từ phía bên.
Chính là kẻ hôm ở La Sơn, lầu phòng trọ, đ.ấ.m một cú lún tường—Lâm Hổ. Lúc xuống lầu thì biến mất. Không ngờ hôm nay dám lò dò đến mặt .
Ánh mắt Tô Thần lạnh hẳn. Khí chân trong chậm rãi vận hành. Nếu gã còn dám lộ chút địch ý nào, tuyệt đối sẽ nương tay. Chuyện Lâm Vũ Manh suýt bắt cóc, một là quá đủ.
“Thần ca?” Thấy sắc mặt khác lạ, Lâm Vũ Manh cũng theo, lập tức căng thẳng, bấu chặt lấy tay .
“Đừng hiểu lầm, đến ác ý.” Bắt gặp ánh mắt sắc như d.a.o của Tô Thần, Lâm Hổ khựng , vội xua tay.
Cú đ.ấ.m đến giờ vẫn khỏi hẳn. Gặp loại tàn bạo như , dám quấy chọc nữa.
“Anh tới gì?” Tô Thần cau mày.
“ đến để chính thức xin .” Lâm Hổ ôm quyền thi lễ, trầm giọng: “Lần mạo phạm quá nhiều. sát tâm, càng ngờ lén sắp xếp động thủ. Thực sự xin !”
“Hừ! Xin mà dùng thì cần gì cảnh sát. Sao? Giờ thấy Triệu gia sụp , sợ đòi nợ cũ chứ gì?” Tô Thần lạnh.
HY
“Sợ thì cũng tới mức. Người học võ, ai sợ sống c.h.ế.t.” Lâm Hổ gượng bình thản.
“Vậy ? Không sợ c.h.ế.t thì luận bàn với một trận?” Tô Thần nhếch mép.
“Khụ khụ…” Lâm Hổ biến sắc, lập tức đổi giọng như diễn viên lão luyện: đưa tay ôm chỗ từng đấm, ho khan hai tiếng, nhăn mày: “Nói thật, thương thế vẫn khỏi hẳn, tạm thời tiện luận bàn.”
Ngừng một nhịp, tiếp: “ mang thứ .”
Hắn lôi từ tay áo rộng một phong giấy, hai tay nâng ngang, khom chìa về phía Tô Thần.
Bị bao ánh mắt tò mò xung quanh dòm ngó, khoé môi Tô Thần giật mạnh.
Già đầu mà còn bày đặt kiểu cách… trung nhị quá thể!
Anh đưa tay nhận lấy: “Cái gì đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-163-that-qua-trung-nhi-a-bay-chuong-cau-dat-mua.html.]
“Thư khiêu chiến của gia sư . Nghe ở Ma Đô cao thủ trẻ tuổi như , sư phụ luận bàn một phen.” Lâm Hổ nghiêm mặt, vội bổ sung: “Mong đừng hiểu lầm. Thư khiêu chiến mang ác ý, chỉ thiện so tài, phân cao thấp chứ quyết sinh tử.”
Tô Thần mở thư xem lướt. Văn từ bóng bẩy, cố ý trau chuốt. Nội dung đại ý mời đến Trần thị võ quán luận bàn võ nghệ. Ký tên: Trần Lương Bình, quán chủ Trần thị võ quán—hẳn là sư phụ của Lâm Hổ.
Xem xong, vò nát lá thư, nắm tay Lâm Vũ Manh thẳng trường.
“Ngày mai, giờ Mùi, và gia sư sẽ đợi đại giá tại võ quán!” Sau lưng, Lâm Hổ “oang oang” hô to.
Mặt Tô Thần nóng bừng vì hổ , nắm tay Lâm Vũ Manh bước nhanh hơn.
Đợi hai khuất hẳn, Lâm Hổ mới chắp tay lưng, vờ dáng cao nhân, ung dung bỏ .
“Gì thế, gì thế, vẻ sắp trò .”
“Nãy rõ mà, hình như sư phụ của ông đấu võ với Tô Thần.”
“Trời ạ, cao thủ quyết chiến!”
“Thôi c.h.ế.t, quên hỏi địa chỉ võ quán . Mai xem mới !”
“Quả nhiên đời giang hồ. Võ hiệp chỉ là chuyện bịa.”
“Tô Thần ghê thật, thư khiêu chiến mang tới tận cổng.”
…
Đám học sinh xung quanh xôn xao.
“ là… trung nhị hết sức! Mặt ông dày ghê, cạnh mà còn thấy ngại.” Tô Thần nhăn mặt.
Lâm Vũ Manh phì nghiêm , thấp giọng: “Thần ca, nhất định đừng đ.á.n.h với họ nhé!”
“Đương nhiên . Có đ.á.n.h c.h.ế.t , bảo nhảy lầu, cũng chơi với mấy ông trung nhị đó!” Tô Thần thề như đinh đóng cột, mặt đầy chán ghét.
“Vậy thì .” Cô thở phào, tươi.
Anh đưa Lâm Vũ Manh tới chân ký túc xá nữ, mới về phòng .
“Hay là… cứ ghé xem thử?” Trên đường, Tô Thần lẩm bẩm.
Nội kình đột phá lên cao cấp, Thiết Quyền Công cũng chạm đến đại sư. Giới hạn sức cũng tò mò lắm. Không sư phụ của Lâm Hổ đỡ nổi một quyền .
“Thôi, mai gọi La Sơn cùng ngó qua. Chỉ thôi, tuyệt đối giao lưu với mấy ông ‘trung nhị’. Thời nay , còn ‘các hạ’, ‘tại hạ’ cứ như phim cổ trang. Xấu hổ độn thổ!”
Cà khịa xong, về ký túc. Tắm nước lạnh một cái, tinh thần khoan khoái bước .
“Thần ca, mở live chứ, là fan trong mấy group tạo phản bây giờ.” Phan Tiểu Kiệt máy, ngẩng đầu giục.
“Được, mở luôn.” Thấy còn sớm, Tô Thần gật đầu.
“Tuyệt! Để thông báo từng group.” Phan Tiểu Kiệt hí hửng b.ắ.n tin. Giờ mê mẩn cái cảm giác “quản lý” mấy vạn trong bao nhiêu hội nhóm. Nghĩ đến ông bố “ tí tiền” suốt ngày khoe sĩ nhân viên tới vài nghìn, thấy khí thế hơn hẳn.