Chờ đến lúc Tô Thần mất kiên nhẫn, tiếng chuông báo hết giờ thi cuối cùng cũng vang lên khắp sân trường.
Không bao lâu , cô bạn cùng khóa năm hai – dáng nhỏ nhắn, gương mặt rầu rĩ – cúi đầu lặng lẽ bước .
Ban đầu Tô Thần định mỉm chào, nhưng thấy sắc mặt cô như , đành nén . Chẳng lẽ đề khó đến thế?
“Thẩm Lôi, bài ?” Trương Văn Ba… thiếu tinh ý, hỏi ngay.
“Thầy ơi… đề khó quá, em… em !” Thẩm Lôi đỏ hoe mắt.
“Không , . Em mới năm hai, cũng bình thường. Đừng . Coi như tích lũy kinh nghiệm, sang năm thi .” Trương Văn Ba cuống quýt dỗ.
Lời dứt, Thẩm Lôi “oa” lên một tiếng, ôm mặt chạy thẳng hàng ghế .
“Thầy, là… đừng nữa.” Tô Thần ông, bất lực.
“ là lòng . Cậu đề đơn giản lắm ?” Trương Văn Ba ngượng nghịu trừng mắt.
“ thấy… đúng là đơn giản.” Tô Thần nhún vai.
Rất nhanh, các thí sinh khác cũng lượt lên xe. Không ngoại lệ, ai nấy mặt mày như trải qua tra tấn.
“Thầy Trương, đề ác quá, chừa đường sống!”
“ đấy. Em còn bỏ trống bốn câu điền. Chắc đây là đầu em… trượt chuẩn môn Toán.”
“Ra đề kiểu là ác ma còn gì!”
“C.h.ế.t , cảm giác tế bào não rụng mấy ức. Về bồi bổ.”
“Xong đời, bán kết khỏi mơ.”
“… ”
Tiếng oán thán nổi lên khắp lượt.
“Khó ư? Không thể nào. Mới vòng loại thôi mà.” Trương Văn Ba chau mày, sang Hoa Phi – từ nãy im lặng – hỏi: “Hoa Phi, còn em? Thế nào?”
“Tạm . Chỉ kịp câu chứng minh cuối.” Hoa Phi dửng dưng.
“Ghê thật, đúng là Hoa Phi học trưởng!”
“Lợi hại quá, cả câu cuối.”
“Học trưởng đỉnh thật!”
Mọi thi nịnh nọt.
“Thật đề quá khó, chỉ bao quát nhiều mảng. Ví như câu điền thứ nhất, tính thế …” Hoa Phi chậm rãi giảng mạch suy luận câu một, lòng chút hả hê.
Cả nhóm mà ngộ , liên tục gật gù. Vài “học cặn bã” ngửa mặt than: hóa hướng giải ngay từ đầu sai.
“Tô Thần, còn ? Câu một cũng giải như thế ?” Một nữ sinh tò mò hỏi.
Lập tức, bao ánh mắt dồn cả trai nãy giờ im lặng, nghịch điện thoại.
Ban đầu Tô Thần dội gáo nước lạnh đám “học bá”, nên mới xen . gọi tên, ngẩng lên, thấy chăm chú chờ, bèn thành thật: “ thích rườm rà. Nhẩm một chút là đáp án.”
Cả xe trợn tròn mắt.
“Hà!” Hoa Phi bật lạnh, cho rằng Tô Thần đang thổi phồng.
“Không thể nào. Câu đó khó như , nửa tiếng mới xong. Nhẩm kiểu gì mà ? Thế đáp án là gì?” Một nam sinh gặng hỏi.
“Ừm… nhớ là K(. , đáp án đó.” Tô Thần gật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-155-cao-tai-sinh-bi-da-kich.html.]
Mọi đồng loạt sang Hoa Phi. Trên mặt thoáng qua vẻ chấn động. Rõ ràng đáp án trùng khớp.
“Không thể chứ? Vậy … bao nhiêu câu?” Nam sinh hỏi tiếp.
“ xong hết.” Tô Thần bình thản.
Một nhóm “cao tài sinh” khoa Toán thì hóa đá tập thể.
“Khụ khụ… Thôi, thi xong , đừng bàn nữa. Đợi kết quả hẵng . Quách sư phó, cho xe về !” Trương Văn Ba nỡ để các em đả kích thêm, vội ho mấy tiếng, lên nhắc bác tài.
“Được! Nói thế mới lọt. Cậu soái ca đợi cả tiếng hơn hẳn chán lắm .” Quách sư phó , đề máy.
Câu bông đùa vô tình như búa tạ nện thêm một nhát. Đám sinh viên thấy đầu óc cuồng.
“ lúc còn một nữ sinh bảo thần tượng của cô ngay lưng, nửa tiếng nộp bài về.” Một cô gái cứng .
Mắt đổ dồn về phía Tô Thần.
“Ờ… nếu cô cô gái mặc váy liền màu lam thì đúng là đang .” Tô Thần gật đầu.
Cả nhóm “học bá” bỗng im bặt. Lâu thật lâu chẳng ai thốt nổi câu nào, chỉ lẳng lặng tự vấn cuộc đời.
“Không thể nào… Làm chuyện nửa tiếng xong. Đến Nam Tiểu Nhiễm với Ninh Sướng cũng chắc. Chắc chỉ phần điền chỗ trống. Ừ, hẳn là .” Hoa Phi nuốt khan, tự trấn an.
…
Buổi sáng thi xong, ăn trưa xong, các giáo sư chấm thi vòng loại ở Ma Đô lập tức tập trung trong một phòng học, bắt tay chấm bài.
“Ôi… chấm liền hai chục bài, thấy bài nào đạt chuẩn. Đề đúng là quá tay.” Một thầy trung niên trán cao thở dài.
“Cũng tại đề là lão Trương ở Hội Toán, chắc ông lấy chuẩn học trò cưng Nam Tiểu Nhiễm mà .”
“Vòng loại khó thế thì đả kích tự tin sinh viên quá. Thiên tài kiểu Nam Tiểu Nhiễm, Ninh Sướng mấy ai.”
“Giờ chấm cũng muộn. Thôi cho xong. Nhìn điểm mà xót ruột.”
“… ”
Vài câu trao đổi ngắn, cả phòng cắm cúi.
“Ôi trời!”
Một nữ giáo sư trung niên bỗng thốt lên.
Các thầy cô khác lập tức ngẩng đầu. Thấy cô tròn mắt chằm chằm tờ bài, ai nấy đều tò mò.
“Cô Trần, thế? Có chuyện gì ?” Một thầy già trầm giọng hỏi.
“Xin , xúc động. Mọi xem bài .” Cô Trần đẩy cặp kính dày, giơ tờ giấy lên.
Cả phòng nhao nhao ghé mắt— gần như cùng lúc trợn trừng.
HY
“Bài của ai mà chữ thế! Như thư pháp!”
“Nhìn thôi thấy sướng mắt.”
“. đề nghị cho sinh viên xem mẫu. Khối bài chữ quá trời.”
“Riêng khoản trình bày , bất kể kết quả, cũng đáng cho qua.”
Các thầy cô trầm trồ.
“Không chỉ thế… dường như tất cả đáp án đều đúng.” Cô Trần thêm, giọng run nhẹ.
Trong phòng bỗng lặng như tờ. Không khí tĩnh đến mức quỷ dị.