Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 150: Gia đình đổi vị thế

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:09:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Hải dĩ nhiên đấu Nhàn Tu.

Ông mặc cả bộ mặc bảo trị giá hàng chục triệu, Vương Hải dám tranh?

Cuối cùng, Nhàn Tu dùng chính bài thơ của Tô Thần để nên một bức mặc bảo nữa, đề nghị đổi với bức chữ Tô Thần .

Tô Thần tất nhiên vui lòng nhận, đem về tặng cho ba.

“Thơ thì , nhưng chữ còn non. Treo ở lâu của e… đủ đẳng cấp, thiệt thòi, thiệt thòi.”

Nhàn Tu bức chữ Tô Thần , miệng vẫn chịu nể nang.

Tô Thần dở dở . Anh còn đang định là… đổi ”, thì Nhàn Tu thong thả bảo: “Rảnh thì đến lâu, chỉ cho mấy đường.”

Mọi xung quanh đều sững sờ. Không ít trong họ cũng mê thư pháp, ai nấy Tô Thần với ánh mắt hâm mộ thấy rõ.

Tô Thần đáp. Muốn nâng tay chữ, thật chẳng cần ai chỉ; chỉ cần nhiều, “cày” thêm độ thuần thục là .

Dẫu , mặt bao , cũng tiện từ chối mà mất mặt Nhàn Tu.

Sau đó, Mây Thư Mưa chủ, mời Tô Thần, Nhàn Tu và mấy vị khách sang nhà hàng gần đó dùng cơm tối.

Ra khỏi nhà hàng, trời tối hẳn.

Bắt tay chào Mây Thư Mưa xong, Tô Thần lái xe về nhà.

Đẩy cửa bước , cả nhà về đầy đủ.

Mẹ và em gái sofa phòng khách kiểm chiến lợi phẩm trong ngày; Tô Văn Sơn thì tựa bên cạnh xem bản tin thời sự.

“Thần Thần về !” – Ấm Hà mừng rỡ.

“Anh trai, mau đây, em ‘báo tiêu’!” – Tô Mạt hì hì vẫy gọi.

“Nói , hôm nay… hết bao nhiêu?” – Tô Thần mặt đen sì bước tới.

“Không nhiều, nhiều. Mẹ chỉ mua một túi xách, một bộ đồ, hai đôi giày, với ít mỹ phẩm… tổng cộng hơn ba trăm nghìn thôi. Con chuyển cho ba trăm nghìn là .” – Ấm Hà tươi như hoa.

Tô Thần trợn mắt, liếc sang em gái.

“Em ít hơn nhiều, chia đôi . Chuyển cho em mười lăm vạn là .” – Tô Mạt tít mắt, khoe hàm răng trắng đều.

là hai con ‘đốt tiền’.” – Tô Thần lầm bầm, nhưng vẫn rút điện thoại chuyển khoản.

“Hê hê… cảm ơn trai!”

Tô Mạt chắp tay vái, lập tức lên vòng lưng, hai bàn tay mềm mại bóp vai đ.ấ.m lưng cho .

“Thế nào, dễ chịu ?” – cô nịnh.

“Ừm, tệ. Mạnh tay chút nữa.” – Tô Thần gật gù.

“Dạ liền!” – Tô Mạt càng tươi.

Trong mắt cô, trai giờ đúng là đại gia thứ thiệt, nhất định tranh thủ lấy lòng.

Ấm Hà cũng nhanh trí sà sang, cạnh xoa bóp chân cho con trai, : “Nhi nện, hôm nay con mệt ? Kể chút , bên Cá Mập trực tiếp cho thêm bao nhiêu tiền?”

“Tính cả đó bảy trăm vạn, nâng lên năm nghìn vạn.” – Tô Thần ngả lưng, khoác tay lên thành ghế, lòng thầm cảm thán: tiền vẫn dễ chịu thật.

“Nhiều thế ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-150-gia-dinh-doi-vi-the.html.]

Hai con đồng loạt hít mạnh một , tay cũng khựng .

“Dừng gì, tiếp chứ!” – Tô Thần nhăn mày.

“Ây dà!” – Hai lập tức rạng rỡ, sức hơn: đ.ấ.m lưng, kẻ bóp vai, hết mực chu đáo.

“Thật là năm nghìn vạn ?” – Tô Văn Sơn cũng sững sờ.

Ông lăn lộn cửa hàng bao năm, kiếm cũng chỉ đủ đặt một mục tiêu nhỏ; con trai mới ‘ bừa’ mấy buổi truyền bá, một nửa . Tiền … dễ quá!

“Vâng. Con ký với Tổng Kim, khoản năm nghìn vạn, ba tháng chia ba đợt.”

Tô Thần gật đầu, tiện tay đưa bộ mặc bảo của Nhàn Tu cho ba: “Cha, tặng cha đó.”

“Cái gì đây?” – Tô Văn Sơn mở cuộn tuyên chỉ, tò mò hỏi: “Giờ trực tiếp dễ kiếm thế cơ ?”

“Cha lạc hậu . Anh con bây giờ là lão đại bên Cá Mập, nhân khí khỏi . Bình thường thôi. Mới đây một streamer LMHT bên họ nhảy máng khác, tiền ký mấy ức đấy!” – Tô Mạt chen .

“Ra . là cha theo kịp nhịp các con.” – Tô Văn Sơn lắc đầu .

Ông kỹ nét chữ khí thế như rồng bay phượng múa, bất giác nghiêm mặt. Đọc đến phần ký tên và con dấu ở cuối, ông sững vài giây, ngẩng lên, tin nổi: “Tiểu Thần, cái …?”

HY

“Cha đúng . Hôm nay con bàn chuyện với giám đốc bên Cá Mập ở lâu, đúng lúc gặp Nhàn Tu đại sư. Ông tặng con bức .” – Tô Thần giải thích.

“Thật là Nhàn Tu đại sư? Sao ông tặng con báu vật như thế? Một bức của ông cũng trị giá hàng chục triệu mà.” – Tô Văn Sơn ngơ ngác.

Ấm Hà và Tô Mạt đang bóp vai đ.ấ.m chân cũng tròn mắt Tô Thần, ánh mắt như dán vàng.

Tô Thần bèn kể chuyện trong ngày.

Cả nhà say sưa.

“Đám lừa đảo cũng khôi hài thật, khà khà…” – Tô Mạt nhịn nổi phá lên.

“Không hổ con trai ! Thuận miệng ngay bài thơ , đổi cả bộ mặc bảo. Đỉnh quá! Thưởng con một cái thơm nè!” – Ấm Hà phấn khích, vòng tay ôm đầu con xoay , dí lên trán một nụ hôn “đánh dấu”.

“Mẹ, con lớn … đừng thế nữa chứ!” – Tô Thần nhăn mặt, lấy tay lau vệt son.

“Hê hê, lớn cũng vẫn là bảo bối của . Thơm một cái thì , gì mà hổ!” – Ấm Hà lườm yêu.

Tô Thần chỉ trợn trắng mắt.

“Biết kiếm nhiều thế , hôm nay em mua thêm .” – Tô Mạt tiếc rẻ.

Mắt Ấm Hà sáng lên, lấy lòng: “Nhi nện, hôm nay còn thấy một cái túi Chanel xinh lắm. Con xem…”

“Vậy thì… xem các ‘biểu hiện’ thế nào.” – Tô Thần bày bộ mặt “nhà giàu mới nổi”.

“Dạaa!”

Ấm Hà và Tô Mạt đồng thanh, tay càng kỹ càng.

“Hai quá đáng thật. bao giờ đãi ngộ thế !” – Tô Văn Sơn vuốt ve bức mặc bảo của Nhàn Tu, cẩn thận cất thở dài… nửa đùa nửa thật.

“Cha , hiện tại địa vị trong nhà của cha tụt xuống chót bảng nhé. Anh cả vinh đăng quán quân.” – Tô Mạt hì hì.

đó. Chồng kiếm chậm quá. Sau trông ‘bảo bối nhi tử’ hiếu thuận.” – Ấm Hà hùa theo.

“Được thôi. Dù công ty dạo ăn cũng , kiếm ít. còn định đợi qua đợt bận sẽ đáp ứng vài mong ước của hai con đây.” – Tô Văn Sơn thản nhiên .

Mẹ con xong sững , vội trao đổi ánh mắt.

Tô Mạt liền chạy lưng ba, đổi mục tiêu đ.ấ.m lưng bóp vai, ngọt như mía lùi: “Cha ơi, nãy con nhầm. Mẹ mới là hạng chót của nhà. Cha xếp ngay cả nhé!”

 

Loading...