Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 144: Kỹ năng cao cấp – Siêu phàm vị giác

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:09:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mâm mặn chay đủ mười món, thêm một nồi canh gà nấu dừa và bát canh đậu xanh giải nhiệt. Vậy là bữa trưa coi như đủ đầy.

Hệ thống nhắc: Trù nghệ đạt 50.000 điểm thuần thục, thăng cấp lên bậc đại sư, mở khóa kỹ năng cao cấp Siêu phàm vị giác.

Vừa dọn xong bữa, kỹ năng nấu nướng mà Tô Thần mài giũa bấy lâu rốt cuộc tiến một bậc, kèm theo một kỹ năng mới. Cậu vội mở giao diện trong đầu xem.

Siêu phàm vị giác ( động): Vị giác cường hóa, mẫn cảm đến mức tinh vi. Anh sẽ khắt khe hơn với hương vị món ăn — với đầu bếp, đây là một dạng thiên phú bẩm sinh.

Đọc xong, Tô Thần chau mày. Kỹ năng … rốt cuộc là phúc họa? Nhỡ từ nay thành kén ăn quá độ thì .

Ba về công ty, ba ăn một mâm linh đình cũng … xa xỉ. với sức ăn dạo gần đây của Tô Thần, tuyệt đối lãng phí. Bây giờ nấu một bữa cơm, cứ “mười món” mà tiến.

HY

Vừa bàn, Ôn Hà và Tô Mạt đợi nổi, cầm đũa gắp lia lịa.

“Ngon quá trời!” Tô Mạt nhai miếng thịt bò, khen rối rít tiện thể “dìm” luôn bếp nhà trường. “So với đồ ăn nấu, căng-tin trường em đúng là… heo ăn.”

“Tán dương gì quá . Ngày nào chẳng ăn ở đó.” Tô Thần đáp nhai một miếng thịt, đầu lưỡi khẽ khựng .

Quả nhiên, Siêu phàm vị giác mở, khuyết điểm trong món ăn lập tức phóng đại đầu lưỡi. Đĩa rau xào thịt , với Ôn Hà và Tô Mạt là mỹ vị; còn với lúc , … mặn một nhịp. Mà đây là dùng kỹ thuật bậc cao để — so tay nghề thì cũng ngang bếp khách sạn .

đó, trường con là một trong mười danh hiệu cả nước, căng-tin đến mức . Nhà chỉ là trường cấp ba thôi.” Ôn Hà xé cánh gà, năng mấy… nhã nhặn.

“Các con còn nhà ăn. Mẹ với ba con gọi đồ ngoài, ăn chán đến… thiết tha gì.” Ôn Hà nhăn mũi, sang con trai, nửa đùa nửa thật: “Thần Thần, con dọn về ở nhà . Không thì tuần về hai, ba bữa cũng . Mẹ mua xe cho con.”

Một nếm đồ ăn con trai nấu, cơm hộp quả là nhạt như nước ốc.

“À, nhắc mới nhớ, con mua xe .” Tô Thần chợt .

Hai con cùng ngẩng đầu, mắt tròn xoe.

“Mua xe? Chuyện lớn thế với nhà một tiếng? Xe gì? Bao nhiêu?” Ôn Hà dồn dập.

“Một chiếc off-road hạng sang. Ba trăm vạn.” Tô Thần giấu.

“Cái… gì? Ba trăm vạn?” Ôn Hà bật kêu.

“Anh chơi lớn ghê! Xe ba trăm vạn mua là mua. Trời ơi, tiền đúng khác.” Tô Mạt ôm mặt, ánh mắt sùng bái lấp lánh.

“Khác cái gì!” Ôn Hà trừng con gái một cái, nghiêm mặt với Tô Thần: “Con tiêu thế là . Con vẫn còn trẻ, lái xe thế để gì. Không , ba con đúng là… đáng tin. Từ giờ tiền con kiếm cứ đưa cất, chờ con nghiệp tính cho.”

Tô Thần chỉ liếc một cái, điềm nhiên gắp món khác, xem như… gió thoảng qua tai.

“Ý gì đấy? Nhìn một cái coi.” Ôn Hà lườm con.

“Mẹ, con hai mươi tuổi , lớn cả . Con tự chừng mực.” Tô Thần bất đắc dĩ.

“Biết chừng mực mà dám mua xe ba trăm vạn ? Ba con xe mấy chục vạn còn đủ. Mai mốt lấy vợ, mua nhà, lập nghiệp… thứ gì cũng cần tiền. Con cứ vung tay .” Ôn Hà xụ mặt.

“Con thật sự thích xe đó thì mới mua. Mẹ yên tâm, con hứa tiêu bậy.” Tô Thần dịu giọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-144-ky-nang-cao-cap-sieu-pham-vi-giac.html.]

Nói khéo một hồi, cuối cùng cũng dập ý … giữ két.

“Được, tiền để con tự quyết. về , chi gì quá một trăm vạn — , năm mươi vạn — thì báo cho ba . Nhớ ?” Ôn Hà vẫn yên tâm, dặn dặn .

ham tiền của con, chỉ sợ con tập thói tiêu hoang. Từ nhỏ, hai vợ chồng vẫn cố uốn con nếp tiêu dùng chừng mực.

“Con , yên tâm.” Tô Thần gật đầu.

“Anh trai, ăn xong mở ‘chiến mã’ mới của , chở bọn em hóng gió, tiện thể dạo phố nhé?” Tô Mạt hí hửng.

“Ok.”

“Hôm nay tiêu thì con trả.” Ôn Hà liếc con trai, chốt hạ giọng… cho từ chối.

Nụ mặt Tô Thần khựng . Nghe mùi âm mưu… nhưng dám cãi. “Được ạ. Chỉ là khi mua xe, tiền mặt của con… còn nhiều. Hai nhớ kiềm chế chút nhé.”

Thực , trong tài khoản vẫn còn hơn hai ngàn vạn. Dĩ nhiên, chuyện tuyệt đối thể . Không thì hai “nữ vương phá của” , đảm bảo “cạo trọc”.

Ôn Hà và Tô Mạt đưa mắt , … như hai tên trộm.

Cơm nước xong, coi như “đền ơn” con trai chịu trả tiền dạo phố, hai con chủ động xắn tay… rửa bát.

Thu dọn đấy, cả nhà cửa. Ôn Hà và Tô Mạt che chung một chiếc ô, tay trong tay ríu rít như chị em, bàn chuyện tí nữa mua gì; Tô Thần thì lầm lũi… xách đồ theo .

“Ôi chao, xe ngầu quá! Quá bá khí!” Vừa thấy chiếc xe, Tô Mạt nhảy cẫng, rút điện thoại chụp lia lịa, chuẩn … khoe bạn.

“Quả thực khác biệt. Xe ba trăm vạn đúng là đáng đồng tiền.” Ôn Hà một vòng ngắm nghía, miệng rạng rỡ.

Cằn nhằn thì cằn nhằn, chứ con trai tự tay kiếm tiền mua xe sang, lòng bà cũng đầy tự hào.

Tô Thần nổ máy, mở điều hòa xua bớt nóng ba lên xe, chạy thẳng đến phố bộ gần đó.

“Xe xịn khác, sướng thật.” Ôn Hà tựa lưng ghế da, thảnh thơi nhắm mắt tận hưởng.

“Anh ơi, hóa là bản G ‘giới hạn’ á. Em đăng story, con trai lớp em sắp phát điên vì ghen tị.” Tô Mạt lướt comment, khanh khách.

“Cho xem với.” Ôn Hà tò mò dúi đầu .

“Bình thường thôi, đàn ông mà, ai chẳng mơ chiếc .” Tô Thần gõ nhẹ tay lái, .

“Tiếc là chị Manh Manh. Chứ em còn khối ‘tiểu mỹ nữ’ để giới thiệu cho. Thích type nào em chiều.” Tô Mạt bĩu môi.

“Khụ khụ… Sau đừng mấy câu đó nhé. Nhất là mặt vợ tương lai của em.” Ngoài miệng Tô Thần nghiêm, trong lòng … gợn sóng.

“Cũng đấy. Chỉ cần thấy rung rinh, em sẽ mách chị Manh Manh.” Tô Mạt gian.

Từ gương chiếu hậu, Tô Thần thấy nụ “tiểu ác ma” của em gái mà rùng . May cho … định lực còn vững!

 

Loading...