Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 137: Đều là ăn kích thích tố sao

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:09:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba giờ chiều, một chiếc xe của Đại học Ma Đô chạy sân trường.

Từng trai mặc đồng phục bóng rổ, hình cao lớn vạm vỡ, như những ngọn núi nhỏ, lượt bước xuống xe. Đó là thành viên đội bóng rổ Trường Thể d.ụ.c Sơn Thành. Dẫn đội là một đàn ông trung niên cũng cao lớn, tên Phan Quân – giáo sư kiêm huấn luyện viên bóng rổ của trường.

“Không hổ là một trong mười đại học danh tiếng cả nước – Đại học Ma Đô. Nhìn cơ sở vật chất mà xem, hơn hẳn trường .”

là hoành tráng thật… điều ở đây thấp quá, đội bóng rổ cũng , trông yếu xìu.”

“Chuẩn! Ha ha…”

Đám thanh niên bô bô chẳng kiêng nể. Vị giảng viên nam của Đại học Ma Đô giao nhiệm vụ đón đoàn khẽ sa sầm mặt. Đám đúng là ngạo mạn vô lễ.

“Đủ , im lặng hết cho .” Phan Quân trầm giọng quát.

Trước uy của huấn luyện viên, bọn họ lập tức câm miệng, nhưng vẻ khinh khỉnh vẫn nguyên mặt. Trong mắt họ, đội bóng rổ Đại học Ma Đô chỉ là bại tướng, công nổi, thủ xong.

“Nóng quá, sân cho nhanh, đ.á.n.h xong còn về nghỉ.” Một thanh niên mặt lạnh cất tiếng.

Cả đoàn tiến về nhà thi đấu. Thấy nữ sinh xinh xắn trong khuôn viên, kẻ còn huýt sáo, buông lời tán tỉnh.

“Bọn là ai ? Trông chẳng giống sinh viên trường , ngứa mắt thật.”

“Nghe hôm nay đội đấu giao hữu, chắc đối thủ đấy.”

“Họ là Thể d.ụ.c Sơn Thành. Năm nay giải vòng tròn quốc, trường thua họ.”

“Vãi, bảo vênh váo thế. Nhìn mấy thằng oai kìa, tức thật.”

“Đi , qua nhà thi đấu cổ vũ đội !”

Trong nhà thi đấu, đội bóng rổ Đại học Ma Đô mặt, đang khởi động. Không khí căng và rát, ai nấy đều nghiến răng nuốt hận, mong rửa mối nhục trận thua .

“Quách Lỗi, Tô Thần, hai tới ? Mau khởi động. Bên Sơn Thành cổng.” Đội trưởng kiêm HLV Lý Bằng thấy hai thì mừng rỡ vẫy tay.

“Cậu . với A Kiệt bên một lát.” Tô Thần bảo Quách Lỗi.

Thể chất hiện tại khiến màn khởi động với gần như vô nghĩa.

“Vậy tớ qua .” Quách Lỗi gật đầu, chạy nhập nhóm.

Tô Thần cùng Phan Tiểu Kiệt về hàng ghế khán đài xuống.

“Thần ca, đừng nể nang. Đám phách lối quá. Đập cho bọn nó sưng mặt .” Phan Tiểu Kiệt hì hì.

sẽ cố.” Tô Thần mỉm .

“Hay là mở livestream? Dàn fan mười nhóm của kín hết , nhiều đợi lên lắm.” Phan Tiểu Kiệt chợt đề nghị.

Tô Thần nghĩ thấy cũng , bèn mở điện thoại bật livestream, đưa máy cho Phan Tiểu Kiệt.

HY

Cậu cầm máy lia thẳng ống kính về phía Tô Thần.

“Chào buổi chiều. Hôm nay livestream một trận bóng rổ.” Tô Thần chào khán giả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-137-deu-la-an-kich-thich-to-sao.html.]

Vừa mở là lượng xem vọt lên mấy chục vạn, còn tăng nhanh như tên bắn. Fan của Tô Thần vốn “xịn”, dù nền tảng bơm thêm chút theo dõi thì tỉ lệ thật vẫn cao vượt trội. Mưa bình luận, quà tặng dồn dập.

“Oa, livestream bóng rổ hả? Hứng phết!”

“Nam thần còn chơi bóng? Kích động quá mất. Mình mê nhất mấy đ.á.n.h bóng rổ.”

“Nam thần ơi, group fan nổi nữa . Mở thêm nhóm !”

“Đang tin live, kịp xỏ quần nhảy đây.”

“Ôi ôi, mưa đạn chất lượng ghê!”

“Chào cả nhà, là bạn cùng lớp của Thần ca, cũng là quản trị trong nhóm fan – Kiệt ca đây. Hôm nay kiêm ‘PSP’ cho , cần góc gì cứ . Mà để dễ thấy thì… hiểu mà!” Phan Tiểu Kiệt thò đầu ống kính, nháy mắt đểu.

“Mặt dày quá!”

“Ám chỉ quà tặng kìa.”

“Bắn hỏa tiễn dẹp cái đầu , nam thần.”

“Chừa ống kính cho tụi với.”

“Khi nào bắt đầu ? Mau mau, xem nam thần chơi bóng!”

“Đối thủ . Mọi chờ chút nhé.” Tô Thần . Anh sực nhớ: “À, luôn cho tiện: ID các nhóm fan chính thức để ngay live. Đừng mấy nhóm tự lập kẻo lừa. Hiện mười nhóm, sẽ mở thêm dần.”

lúc , cửa nhà thi đấu bỗng ồn ào hẳn.

“Họ tới .” Phan Tiểu Kiệt chau mày.

Tô Thần sang: đội Sơn Thành nối đuôi bước , ai nấy cao lớn lừng lững. Anh cao một mét tám ba – tính nổi bật – mà trong đám chẳng thấy ai thấp hơn. Da ngăm, đầu đinh, cơ bắp rắn như đá, trông chẳng giống sinh viên.

“Vãi, nhiều ‘cục súc’ quá.”

“Nhìn thấy hăm dọa. Nam thần chắc chắn chơi với tụi ?”

“Trường gì thế, ăn kích thích tố lớn lên ?”

“Cao to đồng nghĩa chơi . Nam thần, vả họ giúp bọn tui.”

Bình luận trong phòng chat cũng “choáng” hình thể đội Sơn Thành.

Thấy khách , Lý Bằng tới đón, thiện đưa tay: “Huấn luyện viên Phan, hoan nghênh thầy trò trường lặn lội tới.”

“Khách sáo.” Phan Quân bắt tay, nhã nhặn.

“Có cần nghỉ chút, khởi động? Bọn chuẩn sẵn nước và khăn.” Lý Bằng nhiệt tình.

“Khỏi mất thời gian. Bắt đầu luôn . Đánh xong còn về khách sạn nghỉ.” Thanh niên mặt lạnh khi nãy lạnh giọng chen .

Lý Bằng khẽ nhíu mày, liếc qua vẫn mỉm Phan Quân.

“Đặng Đông đúng. Bên cũng gấp. Sáng mai dạo chơi Ma Đô, chiều còn về Sơn Thành.” Phan Quân hiền lành.

“Được. Thầy thế thì… chúng trận luôn!” Lý Bằng gật đầu.

 

Loading...