Tôn Rộng thao thao bất tuyệt, rõ lợi nhuận, tiền đồ và ưu thế của quán ăn.
Nghe xong, Tô Thần thấy quả thật cửa ăn, bèn hỏi:
“Anh mở quán tổng cộng đầu tư bao nhiêu?”
“Gần ba ngàn vạn,” Tôn Rộng đáp. “Chủ yếu vì chỗ là mua đứt. Về mở chi nhánh thì thể thuê.”
“Vậy chi nhánh cũng nên mua mặt bằng luôn cho chắc. góp thêm ba ngàn vạn nữa. Cả quán lẫn các chi nhánh, giữ 49% cổ phần. Việc quản lý nhúng tay, giao quyền cho . chỉ ‘ông chủ vung tay’ thôi.” Tô Thần đề nghị.
Tôn Rộng vuốt cằm, nhíu mày suy nghĩ.
Lục Nguyệt và mấy xung quanh — kể cả vài thực khách — đều sững sờ. Mở miệng một cái là ba ngàn vạn, đúng là lá gan quá lớn. Cả đời họ e kiếm nổi chừng .
Tô Thần giục, thong thả ăn hải sản chờ quyết.
“Được, đồng ý. Chúc chúng hợp tác vui vẻ.”
Gần mười phút , Tôn Rộng ngẩng đầu, mỉm đưa tay.
“Hợp tác vui vẻ.”
Tô Thần lau tay bằng khăn giấy bắt tay .
“Vài hôm nữa xem mặt bằng khắp nơi. Tìm chỗ ưng ý ký hợp đồng, khởi công luôn.” Tôn Rộng .
“Được.” Tô Thần gật đầu.
Thế là thương vụ đầu tiên đời , Tô Thần quyết định gọn nhẹ như thế.
Ăn uống xong, định về. Tôn Rộng tặng Tô Thần mười phiếu chiêu đãi miễn phí, nhiệt tình tiễn tận cửa.
Tô Thần chia phiếu cho Từ Lượng và mấy cô gái, nhưng từ chối.
“Tô Lâm ca, tặng quà mời bọn em ăn tiệc, còn nhận phiếu nữa. Thật sự dám .” Lục Nguyệt lắc đầu, chắc nịch.
“Thế ? Sau thành ông chủ , ăn cũng chẳng cần phiếu.” Tô Thần .
“Em ý .”
Hứa Linh xen , thấy mới giải thích: “Fan của giờ nhiều nhưng tổ chức. Có tự lập nhóm fan để trục lợi, phiền. Hay là bọn em lập vài nhóm fan chính thức cho . Anh chỉ cần nhóm, rút mười may mắn, bọn em gửi phiếu.”
“Lập nhóm fan thì , nhưng thời gian quản .” Tô Thần trầm giọng.
“Tô Lâm ca cứ treo danh quản trị là . Bọn em lo phần còn , chọn thêm vài bạn đáng tin trong nhóm.” Lục Nguyệt khúc khích.
“Em cũng giúp. Man Man với Giai Giai chắc cũng .” Lâm Vũ Manh góp lời.
“Được, các em.” Tô Thần gật đầu.
“Tuyệt quá. Vậy bọn em về chuẩn . Lập xong gửi ID nhóm cho , ghim ở kênh livestream nhé.” Lục Nguyệt vui mặt.
“Được.”
Bàn xong chuyện nhóm fan, mấy cô gái chào tạm biệt.
“Để lái xe đưa các em về?” Tô Thần ngỏ ý.
“Không cần ạ, bọn em bắt taxi là . Hôm nay phiền nhiều .”
“ đó, bọn em ở gần đây.”
“Tô Lâm ca, Man Man, gặp nhé.”
Ba cô rạng rỡ, quyến luyến chia tay. Lâm Vũ Manh ôm tạm biệt từng .
“Để đưa họ.” Từ Lượng với Tô Thần.
“Vậy nhờ , Từ ca. Nhớ để mắt mặt đấy!” Tô Thần vỗ vai .
“Ý gì thế?” Từ Lượng ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-134-manh-manh-cang-ngay-cang-da.html.]
“Không gì, cố lên!” Tô Thần đ.á.n.h trống lảng, liếc mắt với Vương Thiến Thiến một cái.
Nhìn nhóm bạn lên taxi khuất, Tô Thần mới cùng Lâm Vũ Manh lên xe, chạy về trường.
“Hôm nay vui thật.”
Ngồi xe, Lâm Vũ Manh nghiêng đầu ngọt với Tô Thần.
“Miễn em vui là . Anh còn sợ em bảo hẹn hò mà quấy rầy.” Tô Thần , “Xem phố đeo kính râm thôi.”
“Chuẩn. ‘Thần ca’ còn hot hơn nữa.” Lâm Vũ Manh gật đầu.
HY
“Vậy đành sống kín tiếng .”
“ thực lực của … cho phép!” Cô bật , nhướng mày trêu.
“Ha ha… Man Man đúng là càng ngày càng ‘da’.”
Đùa vui suốt đường, xe đến cổng trường. Tô Thần hạ kính, đưa thẻ sinh viên cho bảo vệ lái giữa bao ánh mắt trầm trồ.
“Cmn, xe lớn G!”
“Hình như bản giới hạn kìa, của ai thế?”
“Có tiền thật , mơ ước đàn ông!”
“Đẹp trai quá. Phải cố thôi, cũng lái G-Class!”
“Đừng mơ giữa ban ngày. Lại đây, cho ngụm ‘nước tiểu’ tỉnh mơ !”
“…”
Dưới ký túc xá nữ.
“Mấy túi mang giúp em , em sợ ánh mắt ‘g.i.ế.c c.h.ế.t’ mất.” Lâm Vũ Manh ôm đống túi, khổ.
“Cho họ thèm chơi .” Tô Thần xoa đầu cô.
“Nhất là cái túi … em sợ, từ nay dám mang đường nữa.” Cô nhớ vụ cướp túi buổi chiều, tim vẫn đập nhanh.
“Không . Làm gì nhiều vụ cướp thế. Hôm nay chỉ là ngoài ý . Nếu sợ thì con gái nhà giàu chẳng dám đường .” Tô Thần trấn an.
“Em lên đây. Ngủ ngon.” Lâm Vũ Manh ngẩng lên .
Tô Thần mím môi , ánh mắt “em hiểu ”. Má cô ửng hồng, nhón chân hôn nhẹ lên môi chạy ký túc.
Khoé môi Tô Thần cong lên, xe, chạy về ký túc nam.
Vừa phòng, Quách Lỗi và Phan Tiểu Kiệt (Gon) đang cởi trần đ.á.n.h LoL. Trịnh Bân vẫn tựa ở giường trong cùng, đeo tai sách.
“Thần ca về !”
Phan Tiểu Kiệt (Gon) tiếng liền dừng tay, , mắt tròn xoe:
“Thần ca, Thẩm Thiên Trạch xin ngay giữa nhà ăn, còn bồi năm ngàn vạn?”
“Ừ.” Tô Thần đáp gọn.
“Ta dựa … vì thế? Anh trâu thật sự! Giờ cả trường đồn Triệu gia rơi đài dính đến . Thật ?” Phan Tiểu Kiệt (Gon) há hốc.
Tô Thần liếc :
“Hỏi chi lắm. Anh mệt , tắm cái ngủ.”
“Thần ca, từ nay là đại ca của em. Che chở em với!” Phan Tiểu Kiệt (Gon) hét to.
“Thêm em nữa. Thần ca cho em ôm đùi, nguyện tuỳ tùng.” Quách Lỗi hề hề.
“Cho em tính ké.” Cả Trịnh Bân cũng đặt sách xuống, hiếm hoi Tô Thần một câu.
Tô Thần đảo mắt, lười đôi co với ba ông bạn “liếm cẩu”. Anh cởi áo, xách đồ vệ sinh thẳng phòng tắm.