Đô Thị Ta Chính Là Nam Thần - Dịch ( Full ) - Chương 108: Lâm Vũ Manh đột kích tra cương vị

Cập nhật lúc: 2025-10-10 11:08:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phụ nữ dạo phố là mệt; thể lực dường như mạnh hơn đàn ông gấp mấy .

Tô Thần dù rèn bằng tuyệt học Thiếu Lâm, thể chất vượt xa thường, rốt cuộc vẫn thua sức trẻ rộn ràng của hai cô gái.

May mà cô em gái còn thương trai. Thấy mệt rũ, cô chủ động khép chuyến “càn quét” trung tâm thương mại .

Ba ăn vịt trứ danh của Đế Đô xong, mới ôm theo từng túi lớn túi nhỏ về khách sạn.

Vừa phòng, Tô Thần dang tay dang chân xuống giường, lôi điện thoại nhắn WeChat cho Lâm Vũ Manh:

HY

“Đang gì đó? Ăn tối ?”

Tin nhắn gửi , đợi mãi thấy trả lời.

Nghĩ cô lẽ ngủ , bèn tiếp tục tra cứu tài liệu, nâng cấp thuật thôi miên.

[Thuật thôi miên: Mức độ thuần thục đạt 10.000 điểm. Đẳng cấp tăng lên chí cao cấp. Giải tỏa kỹ năng cao giai: Huyễn Đồng.]

Chỉ trong nháy mắt, lượng lớn tri thức về thuật thôi miên ập đầu; đồng thời bảng kỹ năng mở thêm hạng mục thăng cấp.

Khá bất ngờ: đây mấy kỹ năng căn bản như chạy bộ, cử tạ lên đến đại sư mới mở khóa nâng cấp; chí cao cấp kích hoạt ngay.

Anh mở giao diện kỹ năng: mục “Thúc ngủ” hiện một biểu tượng mới—một con ngươi đỏ au, qua thấy rợn, như chỉ cần trừng thẳng là lòng rã rời. Dưới biểu tượng là phần mô tả:

Huyễn Đồng (kỹ năng chủ động): Khi kích hoạt, đồng tử biến dị; thẳng mục tiêu khiến đối phương thấy ảo giác về nỗi sợ sâu kín nhất. Hiệu quả thôi miên tăng gấp bội. Thời gian hồi: 12 giờ.

Đọc xong, tim Tô Thần đập rộn. Có chiêu , chuyện họ Triệu coi như nắm chắc thêm mấy phần.

Anh liếc điện thoại nữa—Vũ Manh vẫn trả lời—bèn xếp bằng, tiếp tục vận công. Trời cho cơ hội “bật hack”, càng nắm chặt: chỉ thực lực tuyệt đối mới bảo vệ những , những điều trân quý.

“Cốc cốc!”

Tô Thần tiếng gõ cửa đ.á.n.h thức. Mắt còn díp, cửa sổ: trời kịp hửng.

“Ai đó?”

“Thần ca, là em.”

Giọng quen thuộc.

“Chắc mơ…” Anh khép mắt , định ngả xuống.

“Thần ca!”

Giọng ngoài cửa gọi nữa, to hơn.

Tô Thần bật dậy, véo má một cái. Không mơ!

“Manh Manh?” Anh bước nhanh tới mở cửa.

“Vâng, là em.”

Đứng ngoài cửa, Lâm Vũ Manh tủm tỉm, bàn tay che khóe môi, như tiểu hồ ly.

Tô Thần tròn mắt: “Sao em ở đây? Trời ạ, còn tưởng mơ!”

“Không .”

Vũ Manh cong môi, ánh mắt thoáng ấm ức.

Sau khi Tô Mạt “méc” sơ tình hình, cô lập tức quyết định bay Đế Đô. Cô tin , nhưng cô tin lũ hồ ly rình quanh. Người vẫn : “Nam theo đuổi nữ cách ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách tấm sa.” Nhỡ bủa vây thì ?

Cô đặt chuyến bay sớm nhất, bỏ kế hoạch nghỉ phép với bố , lao thẳng sân bay trong đêm.

Đêm cô gần như chợp mắt, giờ mệt rũ, ngáp liên hồi.

“Được , chuyện đó để tính . Vào phòng ngủ một chút .”

Xót cô, Tô Thần đón vali bằng một tay, tay nắm lấy bàn tay nhỏ.

Vũ Manh như trong mơ, để dắt phòng. Đến lúc kịp tỉnh, mặt cô nóng bừng, cuống quýt:

“Em… em xuống thuê phòng riêng.”

“Giờ còn sáng, lấy phòng.”

Không cho cô kịp từ chối, Tô Thần cúi xuống bế phốc cô lên.

“A!”

Vũ Manh khẽ kêu, mặt đỏ như hoa đào. Hai tay quàng lấy cổ , tim đập lạc nhịp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-108-lam-vu-manh-dot-kich-tra-cuong-vi.html.]

Chẳng lẽ… đường xa ngàn dặm là để… tự dâng tới cửa?

Có quá liều ? Có nên phản kháng một chút ?

Hàng loạt ý nghĩ vụt qua.

Tô Thần— cầm thú”—chỉ đặt cô xuống giường, khẽ hôn lên trán, dịu dàng:

“Ngoan, ngủ . Anh cũng còn ngủ.”

Cơn căng thẳng, thấp thỏm trong cô tan như sương sớm, đó là yên tâm và ấm áp.

“Vâng…” Cô khe khẽ đáp, vòng tay ôm eo , dụi đầu như mèo con ngực, khóe môi nở nụ ngọt.

“Tốt quá.”

Cô thì thầm.

“Nhóc ngốc.”

Tô Thần bật , hôn lên mái tóc cô, cũng nhắm mắt.

Cả hai nhanh chóng chìm giấc mộng ngọt ngào.

“Anh hai ơi, dậy thôi, mặt trời chiếu m.ô.n.g !”

Tiếng Tô Mạt ngoài cửa khiến hai bừng tỉnh.

Vũ Manh từ mơ màng chuyển sang tỉnh táo, mở to mắt, bật dậy như điện giật:

“Ôi, là… là em gái ? Làm bây giờ?”

Cô bối rối thật sự. Lần đầu gặp em chồng mà rơi cảnh , coi là cô gái giữ kẽ ?

Mấu chốt—họ mà!

“Vội gì.”

Tô Thần véo nhẹ má cô, bình thản mở cửa.

“Anh, còn ngủ nướng, giờ mấy giờ ! Không gọi em dậy, hẹn cùng bò Trường Thành…”

Tô Mạt líu lo, nhưng lời đang bỗng khựng khi thấy lưng là Lâm Vũ Manh mặt đỏ như gấc. Mắt cô trợn tròn.

Sau lưng Tô Mạt, Lilith như sét đánh, lúng túng đảo mắt hai .

“Xin , phiền .”

Tô Mạt định rút.

Tô Thần vội nắm tay giữ , cau mày:

“Nghĩ linh tinh gì thế. Cô tới, chỉ nghỉ tạm trong phòng thôi. Nhìn —quần áo còn nguyên.”

Tô Mạt liếc qua, quả đúng. Cô thở phào, nhận hiểu lầm.

“Mạt Mạt…”

Vũ Manh bước tới, ngượng ngùng chào.

“Chị dâu!”

Tô Mạt tươi rói, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vũ Manh, miệng nhanh hơn não: “Chị dâu chịu bay đêm đây thật ? Em tưởng chị đùa chứ. Quá ngầu!”

Vừa dứt lời, cô mới giật vì lỡ miệng, len lén liếc hai.

“Bảo Manh Manh bọn ở khách sạn … Còn chuyện tối qua gọi em mà em bảo hết pin—hóa lén liên hệ cô !”

Tô Thần giả bộ trừng.

Tô Mạt le lưỡi, trừ, chui tọt lưng Vũ Manh.

“Ra đây, đừng trốn. Anh trách.”

Tô Thần bật , đảo mắt chợt hỏi: “ hai cô là vì chuyện gì?”

Hai cô gái đồng loạt phía lưng .

Anh thuận ánh mắt theo—thấy Lilith đó, mặt mày thất thần—liền ngẩn .

 

Loading...