Trù nghệ – mức độ thuần thục: 5
Trù nghệ – mức độ thuần thục: 5
…
Chế tác “tinh lương chua” – trượt sợi khoai tây: thành (thuần thục 100)
Để chứng minh bản , Tô Thần cầm d.a.o phay, tay đao thoăn thoắt. Vài củ khoai đặt lên thớt, trong chớp mắt hóa thành những sợi đều tăm tắp. Rồi liền một đĩa khoai tây xào chua ngọt. Khi bưng bàn, cả nhà đều ngẩn , miệng há khép nổi.
“Giờ thì tin ?” Tô Thần đặt đĩa khoai lên bàn, mỉm bình thản.
“Anh, trâu quá!” Tô Mạt trố mắt thán phục.
“Ôi giời ơi… đúng, đúng. Con… con vẫn là thằng nhóc cá ướp muối nhà đó hả?” Ôn Hà nhíu mày, con trai từ đầu đến chân như xem đồ “con trai giả” đội lốt .
Đây vốn là thứ tay nghề mà chính bà cũng chịu. Hồi mới cưới Tô Văn Sơn, bà từng cố học nấu nướng, nhưng trời cho duyên. Đồ bếp hỏng kể, lương thực đổ đếm xuể, mấy còn suýt nổ bếp. Cuối cùng đành nhận thua.
Từ dạo , bếp nhà họ gần như chỉ để… trang trí. Thỉnh thoảng Tô Văn Sơn mới nấu bát mì, luộc ít sủi cảo đông lạnh.
Khi Tô Thần và Tô Mạt còn nhỏ, từng mời giúp việc đến nấu một thời gian. Về , cả nhà chủ yếu ăn ngoài; đặt đồ ăn sẵn thành thói quen, chuyện cũng nhẹ tênh.
Tô Thần liếc một cái: “Mọi nhận dạo đồ ăn ngày càng ngon hơn ?”
Ba cùng ngẫm . Ừm, hình như… đúng.
“Bảo dạo mấy món con đặt về càng lúc càng đậm vị. học nhanh quá đấy!” Ôn Hà mà giọng cứ như… oán niệm.
“Anh lợi hại thật. Thì mấy bữa nay tụi em ăn đều là do nấu.” Tô Mạt trai bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Cũng tạm.” Bị em gái sùng bái, trong lòng Tô Thần khỏi thấy… sướng.
“Tiểu Thần, dạo con đổi nhiều thật. Có chuyện gì ?” Tô Văn Sơn hỏi.
Trước đây, Tô Thần cứ dật dờ, việc gì cũng hờ hững. Không gây chuyện nhưng thiếu hẳn sức sống của tuổi trẻ. Gần đây thì khác hẳn— rèn thể, học bếp núc.
Tô Thần lắc đầu: “Chỉ là thấy giờ lười quá, đổi, học thêm vài thứ.”
“Tốt. Nghĩ là . Người trẻ thế.” Tô Văn Sơn vui vẻ gật gù.
“Thần Thần, con để ý cô nào ? Ở tuổi các con, bỗng giỏi hơn, thường là vì… mỹ nhân.” Ôn Hà chớp chớp mắt.
“Thật hả? Ai , ?” Tô Mạt hóng hớt.
“Gì , nghĩ . Không .” Tô Thần lắc đầu, nhưng trong đầu thoáng hiện nụ ngọt như kẹo của cô gái gặp ở phòng gym sáng nay.
Vừa định thần, cau mày:
“Sao nghĩ đến cô ? Không nên chứ, mới gặp đầu mà!”
Hai con Ôn Hà – Tô Mạt thấy rõ biến đổi mặt , ý.
“Thôi, ăn nhanh . Mạt Mạt còn hẹn bạn, kẻo trễ.” Tô Văn Sơn nhắc.
Tô Mạt vội mở điện thoại xem giờ, mặt biến sắc: “Á! Còn nửa tiếng! Trễ mất. Con ngay.”
Ăn vội, tắm nhanh, đồ xinh tươi, Tô Mạt chuẩn cửa.
“Mạt Mạt… các con đấy? Cho cùng, ở nhà chán c.h.ế.t.” Ôn Hà ôm đĩa hoa quả, đôi mắt long lanh.
“Mẹ thế . Con với bạn học, theo hợp.” Tô Mạt cau mày.
“Mẹ giả chị gái con cũng , đảm bảo lộ.” Ôn Hà tự tin.
“Không ạ. Mẹ là con khỏi .” Tô Mạt nghiêm mặt.
“Ô ô… Mạt Mạt lớn , chê .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-thi-ta-chinh-la-nam-than-dich-full/chuong-04-so-khong-phai-con-trai-gia.html.]
Ôn Hà giả .
“Mẹ đừng thế nữa. Bạn con với bạn học, theo thật tiện. Lát con trai bồi leo rank game nhé.” Tô Thần cầm cây lau nhà, khổ hòa giải.
“Hứ, vẫn là Thần Thần hiểu chuyện.” Ôn Hà chịu thua.
Tô Mạt liếc , gửi ánh mắt cảm kích.
“Ra ngoài nhớ cẩn thận.” Từ trong bếp, Tô Văn Sơn nhắc.
“Vâng, bố!”
Vừa đáp, điện thoại Tô Mạt rung. Nhìn nhóm chat, cô ngẩn :
— “Mạt Mạt, trai trai quá, nhớ mang theo luôn nhé.”
HY
— “ đúng, nhất định mang. Không là quà .”
— “Đẹp trai mà còn nấu ăn, trời ơi. Anh bạn gái ?”
— “Phải mang! Nếu đến một , bọn tớ về.”
— “Tán thành!!!”
Hóa cô gửi mấy tấm ảnh trong nhóm, lập tức gây bão.
Mấy nhỏ ! Chị em cái nỗi gì, dòm ngó !
Sắc mặt khó xử, Tô Mạt lén liếc đang xem phim Hàn, hạ giọng gọi: “Anh…”
“Sao thế?” Tô Thần ngẩng lên.
“Anh với em nhé. Bọn nó bắt em mang theo.” Cô chắp tay năn nỉ.
“Anh ? còn…” Tô Thần vệt bơ áo.
“Em chờ.” Tô Mạt nháy mắt, hất cằm về phía .
Tô Thần hiểu ý, gật nhẹ lẳng lặng lên lầu.
Tô Mạt xuống sofa, vờ lướt điện thoại chờ.
“Sao nữa?” Ôn Hà thắc mắc.
“Con… con hỏi bọn nó địa điểm.” Tô Mạt lắp bắp.
“Ờ.” Ôn Hà để ý, tiếp tục xem phim.
Chẳng mấy chốc, Tô Thần đồ gọn gàng xuống. Hai em trao một cái , rón rén cửa. Vừa giày xong, họ mở cửa lao nhanh ngoài, rầm một tiếng khép .
Trong nhà, Ôn Hà ngẩn một lúc mới hiểu:
“Ông xã ơi, hai đứa nó bắt nạt em…”
Bà lò dò bếp mách Tô Văn Sơn.
“Phục!”
“Ha ha…”
Bước thang máy, hai em phá.
“Lần tức lắm đấy. Lát về coi chừng ăn đòn.” Tô Thần .
“Mai đưa dạo phố chuộc tội!” Tô Mạt nhún vai.