Độ Phù Dung - Chương 78: Nắm lấy mắt cá chân nàng

Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:34:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Chiêu cứng đờ tại chỗ.

 

Người lo lo mất luôn lặp lặp việc xác nhận, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng mà giữ chặt từng lời hứa, nhưng càng nắm chặt, càng khiến đối phương khó thở. Sự nghi ngờ hóa thành gông cùm, giam cầm hai trái tim trong lồng, giày vò lẫn .

 

Thấy nàng im lặng, ánh mắt Tiêu Việt tối sầm .

 

"Không cần nữa."

 

Hắn đột ngột , vạt áo bay phấp phới mang theo một luồng gió lạnh buốt. Tống Chiêu còn kịp rõ biểu cảm của , bóng dáng cao lớn lưng về phía nàng, đổ một bóng hình cô độc màn đêm.

 

Thị vệ lui xuống, đài cao chỉ còn tiếng gió rít, thổi đèn cung điện chao đảo dữ dội.

 

CuuNhu

Trong ánh sáng lờ mờ, bóng kéo dài , vặn vẹo uốn lượn chân Tống Chiêu.

 

Tống Chiêu bóng lưng , trong lòng dâng lên một nỗi đau nhói.

 

Nàng chợt nhớ vực Bích Lạc, với khuôn mặt tái nhợt bên hồ băng đưa tay về phía nàng, trong điện phụ của Mai Viên, quỳ trong tuyết, lặp lặp rằng thể quên...

 

Nàng khao khát tự do, nhưng thể buông bỏ Cửu Minh. Giữa tự do và , nàng giằng xé hồi lâu, cuối cùng chọn theo tiếng sâu thẳm nhất trong lòng.

 

"Không ." Nàng khẽ , từng chữ rõ ràng, "Từ đến nay chỉ ."

 

Thân hình Tiêu Việt khẽ động, dám đầu , sợ rằng một khi , lời thổ lộ sẽ tan thành tro bụi trong khí, sợ rằng khoảnh khắc bốn mắt , sẽ thấy một chút do dự trong mắt nàng.

 

Tống Chiêu bước nhanh tới, hai tay ôm chặt lấy eo Tiêu Việt, vùi mặt sâu lưng . Những đường thêu kim tuyến áo gấm cọ má đau rát, nhưng bằng một phần vạn nỗi chua xót trong lòng.

 

"Cửu Minh, ..." Lời dứt nghẹn , nước mắt nóng hổi chảy dài má thấm áo .

 

Tiêu Việt theo bản năng , nhưng nàng ôm chặt hơn.

 

"Đừng động..."

 

Nàng cầu xin với giọng mũi nặng nề, "Cứ như ... để hết..."

 

Ngón tay Tống Chiêu nắm chặt lấy áo , hít một thật sâu, giọng kiên định: "Những ngày , luôn trốn tránh... trốn tránh ánh mắt của , trốn tránh sự dịu dàng của , thậm chí trốn tránh trái tim . mỗi , đều thể thấy tại chỗ đợi ..."

 

"Ta sợ... sợ xứng với tình yêu của , sợ cuối cùng sẽ thất vọng, càng sợ tất cả những điều đều là lợi dụng. ..."

 

Nàng thành tiếng, nghẹn ngào tiếp .

 

Tiêu Việt nắm lấy tay nàng, từ từ , cúi đầu dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.

 

"Đừng nữa, ở đây gió lớn."

 

Tống Chiêu nắm lấy tay , đặt lên n.g.ự.c , "Ở đây , từ đến nay... từng ai khác."

 

Hơi thở của Tiêu Việt bỗng dồn dập, ánh mắt chăm chú Tống Chiêu.

 

"Ở hẻm Phù Dung, ở biệt viện Lưu Huỳnh Cốc, ở căn nhà gỗ vực Bích Lạc,"

 

Giọng nàng càng ngày càng nhỏ, "Ta sớm coi là... phu quân của !"

 

Nàng né tránh ánh mắt của Tiêu Việt, mà đầy tình cảm, "Sau khi về kinh, quá nhiều và việc cuốn , dám yêu, dám bộc lộ, chỉ trốn, trốn về Nam Châu, trốn về hẻm Phù Dung Cửu Minh..."

 

Gió đài cao đổi hướng, đưa lời tỏ tình đầy nước mắt của nàng tai sót một chữ: "Cửu Minh, là cô nương dịu dàng, là tiểu thư khuê các giữ quy tắc, gia thế hiển hách, một như , còn ?"

 

"Muốn!" Tiêu Việt vòng tay ôm nàng lòng.

 

"Nàng thế nào cũng thích, chỉ cần nàng, chỉ cần nàng ở bên , chỉ cần nàng yêu ..."

 

Hắn cúi đầu hôn nước mắt của nàng, "A Chiêu, ích kỷ hẹp hòi, trong lòng chỉ nàng, dung nạp khác. Nàng yên tâm, Hầu gia và A Yến sẽ nàng chăm sóc cho họ, A Yến bí mật đưa về Thịnh Kinh, đang đường ."

 

"Cảm ơn nàng tin tưởng ," Giọng mang theo vẻ sợ hãi, "Ta sợ nàng nghi ngờ , rời xa . Thân thế của ..."

 

Tống Chiêu đưa tay ngăn môi , "Không quan trọng! Dù là Cửu Minh của Lan Khê, là Thái t.ử của Đại Lương, đều yêu ."

 

"Dù cho con đường phía gian nan, dù cho một bước sai lầm vạn kiếp bất phục, dù cho mất danh phận, vẫn là , vẫn ở bên , rời bỏ."

 

Dưới đài, Hách Liên Tín rời mà ngẩng đầu hai bóng ôm , tay nắm chặt nắm đấm…

 

...

 

Đông Cung, tẩm điện của Thái tử.

 

Tống Chiêu quấn trong chiếc áo ngủ lụa đỏ thẫm, trốn trong chăn gấm, chất liệu vải mỏng manh ôm sát làn da, còn trong suốt hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ.

 

Ngón tay nàng nắm chặt góc chăn, ngay cả thở cũng nhẹ nhàng hết mức, sợ kinh động đến ánh nến khắp phòng.

 

Những kỷ niệm ấm áp chợt ùa về trong lòng, đêm thuyền hoa, nàng mượn men say mà nhào ... đêm ở biệt viện Lưu Huỳnh Cốc, nàng ôm gối thêu đến phòng ngủ của ... trở về kinh thành, nàng mượn rượu say mà bò lên giường ở phủ Thái tử...

 

Từ đến nay đều là nàng bất chấp tất cả mà chủ động, giờ đây đường đường chính chính, ngược sự hổ ngập trời ép đến còn chỗ trốn.

 

Trong gian phòng ngăn cách bởi bình phong vang lên tiếng nước "ào ào", khiến nàng khỏi nghĩ đến những hình ảnh mờ ảo, lập tức vùi sâu hơn khuôn mặt nóng bừng chiếc chăn gấm thêu uyên ương hí thủy.

 

Tiêu Việt tắm xong, tóc còn khô hẳn, vén màn trướng lên.

 

Nhìn dáng nhỏ bé đang cuộn trong chăn gấm như một cái bánh chưng, vặn vẹo ngượng ngùng, kìm nở nụ dịu dàng.

 

Bàn tay lớn vén chiếc chăn gấm thêu, để lộ một khuôn mặt đỏ bừng vì hổ, đôi mắt long lanh ửng hồng. Đôi môi đỏ mọng như nhụy hoa mềm mại, cổ áo ngủ lụa đỏ mở rộng, để lộ một mảng lớn làn da trắng nõn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-78-nam-lay-mat-ca-chan-nang.html.]

 

"Thất Nương..." Ánh mắt rực cháy, lướt qua chiếc áo ngủ ẩn hiện của nàng rời, cuối cùng dừng đôi môi nàng, yết hầu tự chủ mà lên xuống.

 

Mặt Tống Chiêu đỏ bừng.

 

"Đều tại Nhược Thủy, ... cố ý mặc như ."

 

Nàng cố gắng giải thích, kéo chiếc áo lụa đỏ thẫm mỏng như cánh ve , đưa tay nắm lấy một góc chăn, che kín đầu mặt, rụt trong chăn gấm.

 

"Trách Nhược Thủy gì, ngày mai cô còn thưởng cho nàng ."

 

Tống Chiêu hổ đến mức co rúm , chợt thấy chân lạnh buốt, chăn vén từ chân, một bàn tay lớn mang theo nóng bỏng, nắm lấy mắt cá chân nàng, từ từ kéo nàng khỏi chăn gấm.

 

Nàng kêu lên một tiếng, nhưng bàn tay lớn đó buông , những ngón tay thon dài men theo mắt cá chân uốn lượn lên .

 

"Tiêu Cửu Minh!" Nàng hổ tức giận đ.ấ.m vai , nhưng thuận thế đè xuống.

 

Hơi thở nóng bỏng của phả tai nàng: "Bộ y phục thật ."

 

Ngón tay thon dài vén chiếc áo lụa mỏng manh, "Ta thích."

 

Nến kêu lách tách, phản chiếu khóe mắt nàng ửng hồng. Hắn khẽ hôn lên dái tai nàng, giọng dụ hoặc: "A Chiêu, ngượng ngùng như ?"

 

Nói nắm lấy tay nàng, dẫn những ngón tay trắng nõn đặt lên n.g.ự.c , "Nàng sờ xem, nó đập thình thịch, vui đến mức nhảy ngoài ..."

 

Tống Chiêu vội vàng bịt miệng , hai má đỏ bừng: "Không ..."

 

Tiêu Việt nắm lấy tay nàng, đặt đầu ngón tay lên môi , ánh mắt say đắm tự chủ mà lộ .

 

Màn trướng buông xuống, bóng cao lớn áp sát lên, ôm nàng nhỏ bé lòng.

 

"Tóc , tóc còn khô... giúp lau nhé!"

 

Giọng chợt dừng ở đây, như thứ gì đó bịt kín. Tiếng rên rỉ mơ hồ, bay ngoài màn trướng, lung lay duyên dáng trong ánh nến, uyển chuyển động lòng .

 

"Không ," hồi lâu mới đáp nàng, "Lát nữa tóc sẽ ướt mồ hôi..."

 

Tiêu Việt nhẹ nhàng dỗ dành, "Lát nữa nương t.ử giúp ..."

 

Tống Chiêu nhận điều gì , "Tiêu Cửu Minh!"

 

Câu "Ta …" còn kịp , nghẹn trong cổ họng.

 

Tiêu Việt khẽ, "Nương t.ử gọi là gì?" Hắn dỗ lừa: "Gọi phu quân!"

 

"Không gọi ..." Giây còn cứng miệng, giây như mèo con nũng cầu xin "Phu quân..."

 

Tiêu Việt ôm chặt lấy nàng, chỉ cảm thấy cả trái tim ấm áp vô cùng. Hóa chuyện hành phòng khi hai yêu , vui vẻ đến !

 

...

 

Hoài Vương phủ.

 

Hoài Vương Tiêu Dực Quân cao ở vị trí đầu, ngón tay kiên nhẫn gõ tay vịn gỗ đàn hương, phát tiếng động trầm đục. Hắn nheo đôi mắt thường ngày , ánh mắt như mũi tên tẩm độc b.ắ.n về phía Hách Liên Tín:

 

"Phụ hoàng... mật đàm với ngươi lâu như , dặn dò những gì?"

 

Chén bên tay Hách Liên Tín nguội lạnh, mặt nước phản chiếu hàm căng thẳng của .

 

Hắn nhanh chậm vuốt phẳng nếp nhăn tay áo, đón lấy ánh mắt sắc bén đó. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm , khí dường như ngưng đọng, chỉ thấy tiếng đồng hồ nước tích tắc.

 

"Điện hạ hà tất vội vàng?"

 

Khóe môi Hách Liên Tín khẽ nhếch, "Hoàng thượng gì, chẳng Điện hạ rõ ràng ? Người nhận !"

 

Trong mắt Tiêu Dực Quân lóe lên một tia đắc ý khó nhận :

 

"Ngươi yên tâm, chỉ cần bổn vương ở đây, nhất định sẽ ngươi khuyên nhủ phụ hoàng, thành cho tấm lòng hiếu thảo của ngươi."

 

Nói , lời chuyển hướng, "Trong hộp mà phụ đưa cho ngươi, đựng thứ gì?"

 

"Chỉ là một bức tranh thôi!"

 

Hách Liên Tín nhàn nhạt đáp, bức tranh đó hai , một là Tiêu Hoàng hậu, một là Tiết Hoàng hậu, gốc mai, lưng về .

 

"Tiếp theo, Điện hạ kế hoạch gì?" Hách Liên Tín hỏi.

 

"Thị bệnh thôi!"

 

Tiêu Dực Quân chút suy nghĩ , "Cuối năm, các nha môn đều đóng cửa, lúc chính là thời điểm để bổn vương thị bệnh!" (Thị bệnh: đến thăm và chăm sóc bệnh)

 

"Vậy thần chúc Điện hạ đạt ước nguyện!"

 

Tiêu Dực Quân sảng khoái: "Yên tâm, ngươi là của , đến lúc đó nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ngươi, đuổi cái nghiệt chủng đó khỏi cung!"

 

"Ngươi thích Tống Yến, cái tên ẻo lả đó ? Đến lúc đó bổn vương sẽ tặng cho ngươi, ngươi chơi thế nào thì chơi."

 

Trong mắt Hách Liên Tín bỗng tối sầm , nhưng : "Vậy thì đa tạ Điện hạ."

 

 

Loading...