Độ Phù Dung - Chương 74: Ta chỉ hôn thôi...

Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:33:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống Chiêu mềm lòng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng , đầu ngón tay chạm xương bả vai run rẩy. Thái t.ử điện hạ, từng quyết đoán triều đình, giờ đây yếu ớt như một đứa trẻ trong vòng tay nàng.

 

"Cửu Minh." Nàng khẽ thì thầm, giọng nhẹ đến mức gần như thấy, đầu ngón tay dịu dàng luồn qua mái tóc lạnh của , "Ta ở đây."

 

Tiêu Việt ôm nàng chặt hơn, như dồn tất cả sự cô độc và nhẫn nhịn bao năm qua cái ôm .

 

Hơi thở của phả xương quai xanh của nàng, mang theo chút ẩm ướt, nhưng yên tĩnh như một con thú nhỏ thương cuối cùng cũng tìm tổ ấm. Tống Chiêu cảm nhận tấm lưng căng cứng của dần thả lỏng lòng bàn tay .

 

"Ừm..." Hắn khẽ đáp, giọng vẫn còn vương chút nghẹt mũi, nhưng toát lên vài phần an tâm.

 

Bên ngoài điện, một cơn gió thổi qua, chuông đồng mái hiên kêu leng keng, như tiếng thở dài mãn nguyện của tiên hoàng hậu.

 

Tống Chiêu cúi đầu, môi nàng nhẹ nhàng chạm đỉnh đầu . Trong lòng ẩn chứa sự bất an, chuyện bánh phù dung , dường như hề đơn giản.

 

Tiêu Yên Nhi thể ăn bánh phù dung, Vĩnh Khánh Đế là trưởng và cận, chắc chắn sẽ nhớ rõ ràng. Mà Tiêu Việt tìm về từ dân gian, ở trong cung đầy một năm đưa Hoàng lăng... Nếu ông nghĩ rằng đứa con tìm về là con của Tiêu Yên Nhi thì ?

 

Vậy thì tất cả những gì Tiêu Việt ngày hôm nay, vị trí Thái t.ử sự sủng ái, đều là dành cho đứa con công nhận , một sự bù đắp bí mật?

 

Trong dân gian vẫn còn lưu truyền, Tiêu Việt là kẻ tráo đổi, là nghi phạm con của Tiêu Hoàng hậu. Vĩnh Khánh Đế năm đó bất chấp lời phản đối lập Tiêu Việt Thái tử, đứa trẻ trong bụng Tiêu Hoàng hậu, là con riêng của ông ? l.o.ạ.n l.u.â.n trái với luân thường đạo lý...

 

Hách Liên Tín lúc bí mật tiết lộ phận, ám chỉ con của Tiết Hoàng hậu, Tiêu Việt chẳng sẽ trở thành... Hắn còn thể vững vị trí Thái t.ử ?

 

"Chàng đứa trẻ đó còn sống?" Tống Chiêu khẽ hỏi, "Nếu đứa trẻ đó còn sống, bây giờ hẳn lớn bằng chứ?"

 

Nàng do dự mãi, cho về thế của Hách Liên Tín, nàng bằng chứng, chỉ dựa cùng ngày sinh tháng đẻ, nhỡ như nàng nghĩ thì ?

 

Định Vương Trần Tuyệt âm mưu sâu xa, nhưng đứa trẻ ôm chính là con của Tiêu Yên Nhi, nghĩ đứa trẻ ôm là con của Tiết Hoàng hậu, là đích trưởng t.ử của Vĩnh Khánh Đế, sẽ dùng đứa trẻ để uy h.i.ế.p Vĩnh Khánh Đế như thế nào để Vĩnh Khánh Đế càng đau khổ hơn?

 

Phụ t.ử tương tàn?

 

Vậy thì, Trần Tuyệt nhất định sẽ liên lạc với Tiêu Việt, là con của Tiêu Hoàng hậu, nhận giặc cha, mang thù hận m.á.u mủ. Kích động mối quan hệ giữa Tiêu Việt và Vĩnh Khánh Đế, cuối cùng ngư ông đắc lợi!

 

Đối với Vĩnh Khánh Đế, đứa con tìm về từ dân gian, bất kể là con của hoàng hậu nào, đều là con của ông! Nếu ông yêu thích Tiêu Yên Nhi thì ? Vậy Tiêu Việt chẳng sẽ trở thành quân cờ bỏ rơi?

 

"Cùng ngày sinh với !" Tiêu Việt : "Ngay từ năm mười ba tuổi trở về cung, sự tồn tại của ."

 

"Mẫu đối với đ.á.n.h thì mắng, nhưng A nương vô cùng dịu dàng, thường xuyên dỗ ngủ. Lúc đó nghĩ, nếu A nương là mẫu của thì bao! Khi Trung Dũng Hầu xông Trà Uyển, đang nhốt trong lồng tối tăm, ông phá khóa ôm phòng, thấy A nương đang thoi thóp."

CuuNhu

 

"Trong phòng một đống hỗn độn, thị nữ khắp đầy vết dao, khắp nơi đều là mùi m.á.u tanh, A nương một con d.a.o găm đ.â.m ngực, theo nhịp thở phập phồng, m.á.u đỏ tươi ngừng trào . Người từng chữ từng chữ với , là con ruột của , là đứa trẻ m.a.n.g t.h.a.i chín tháng, mạo hiểm sinh . Người bảo tìm phụ hoàng, quên tất cả chuyện ở Trà Uyển, bắt đầu ..."

 

"Ta ốm nặng một trận, tỉnh dậy thì trở về hoàng cung. Từ con của mẫu trở thành con của A nương, cam tâm. những hầu trong Trà Uyển khăng khăng là con của mẫu , sáu tuổi đương nhiên thể biện bạch. Trung Dũng Hầu là duy nhất chuyện xa đến Nam Châu, nhân chứng, tín vật bằng chứng, ai tin . luôn ghi nhớ là con của Tiết Hoàng hậu, là đích trưởng t.ử danh chính ngôn thuận của phụ hoàng."

 

"Cho đến yến tiệc cung đình bảy năm , gặp một lão thái giám, ông bí mật tiết lộ thế của , tham vinh hoa phú quý mà quên mối thù m.á.u mủ, nhận giặc cha xứng hậu duệ của Trần thị. Ta mới , hóa nhiều con của A nương, mong con của Trần Vương, đến g.i.ế.c phụ hoàng."

 

Tiêu Việt thẳng dậy, kéo chăn đắp cho Tống Chiêu, mắt nàng : "Cũng chính ngày đó, lên đài cao, gặp của nàng, Tống Yến."

 

"Yến tiệc cung đình ngày đó, các công t.ử thế gia cùng hoàng t.ử tông ức h.i.ế.p , triều thần khinh bỉ , ngay cả cung nữ quan nô cũng dám lưng buông lời châm chọc. Ta mất A nương, còn chút hứng thú nào với xung quanh, trong Hoàng lăng ngày qua ngày như một con rối, lặp bài học phụ hoàng giao cho .”

 

“Đột nhiên kích động là hậu duệ của Trần Vương, mối thù g.i.ế.c cha diệt quốc với phụ hoàng... Khoảnh khắc đó, mất hy vọng sống, chỉ kết thúc cuộc đời tội của trong đau khổ."

 

" lúc đó, gặp A Yến, kéo ! Chính sự phóng khoáng, lạc quan, sự khao khát và mong ước về tương lai của lây nhiễm cho , khiến một nữa nhen nhóm hy vọng."

 

Tim Tống Chiêu thắt , nghĩ đến cảnh ám sát đêm Thượng Nguyên.

 

Tiêu Việt nắm tay nàng áy náy : "Là liên lụy A Yến và nàng, ngày đó chúng vốn hẹn gặp đêm Thượng Nguyên, nhưng lão thái giám quấn lấy, lỡ mất thời gian. Khi đến nơi, các nàng tấn công ..."

 

Thân thể Tống Chiêu run rẩy, cuộn án quyển Hách Liên Tín đưa cho nàng, ghi rằng chân những kẻ áo đen ám sát dính đất Hoàng lăng!

 

"Sau khi nàng kinh, sai xem xét án quyển, nhưng chỉ tìm thấy kiểu dáng đao của Trần quốc, năm đó là do t.ử sĩ tiền Trần phục kích ám sát để trả thù Trung Dũng Hầu.”

 

“Bây giờ xem nhiều điểm đáng ngờ, nếu tiền Trần trả thù, tại đợi đến khi các nàng kinh mới hành thích, hơn nữa, diệt Trần quốc là phụ hoàng, phụ nàng chỉ là đại tướng tiên phong, trả thù ám sát, nên ám sát phụ hoàng các hoàng t.ử ?"

 

"Đáng tiếc, lão thái giám quấn lấy năm đó tự vẫn. nàng yên tâm, sẽ tìm sự thật! Và sắp tìm ."

 

Ánh mắt Tiêu Việt lóe lên, "Nàng , đêm yến tiệc cung đình đó, phụ hoàng từng nhắc đến chuyện hôn sự của và nàng với phụ nàng... Sau vì chuyện ám sát, nàng mất tích, nên nhắc nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-74-ta-chi-hon-thoi.html.]

 

Tống Chiêu giật , "Chàng , thấy liên hôn với Hầu phủ, nên mới sắp đặt chuyện ám sát? Sợ binh quyền?"

 

Tiêu Việt lắc đầu, "Lúc đó mới mười ba tuổi, căn cơ vững, dã tâm binh quyền. kẻ chắc chắn sợ nắm quyền, sắp đặt chuyện , nếu vướng chân, thì c.h.ế.t chắc chắn là , nàng và A Yến vô cớ chịu nạn . Ta, với nàng và A Yến."

 

Tống Chiêu cúi đầu, trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, chuyện Vĩnh Khánh Đế bàn hôn sự với phụ nàng, bao giờ nhắc đến. Là nàng nghĩ Tiêu Việt chính là kẻ chủ mưu, từng bước từng bước đổ oán hận lên .

 

đó, âm thầm dẫn dắt nàng nghi ngờ Tiêu Việt, chính là Hách Liên Tín, đưa án quyển cho nàng!

 

Tống Chiêu đè nén nghi ngờ trong lòng, hỏi: "Vậy tại xuất hiện ở Nam Châu?"

 

Chuyện đây quá lâu, cần thời gian để điều tra, nhưng chuyện Nam Châu chỉ mới hơn một tháng, hẳn là thể điều tra .

 

Ánh mắt Tiêu Việt tối sầm, "Nàng qua vở kịch 'Hoàn Quân Minh Châu' , nó bắt nguồn từ Nam Châu. Mấy năm nay, thường xuyên nhận tin tức về Nam Châu, nhân cơ hội , định tìm hiểu rõ ngọn ngành.”

 

“Nam Châu dù cũng là nơi từng ở khi còn nhỏ, khi đêm khuya thám hiểm Trà Uyển, tính kế, trúng Bán Nguyệt Tán."

 

"A Chiêu, họ gieo Bán Nguyệt Tán , trong lòng vẫn vui," Tiêu Việt nâng cao giọng, "Bên trong họ chắc chắn mâu thuẫn, một bên c.h.ế.t, một bên lợi dụng sống."

 

"Nếu trúng độc, cũng sẽ gặp nàng, trong cõi u minh, nàng chính là của ! Cái gì mà hôn ước miệng, cái gì mà Hách Liên Tín, những thứ đó đều tính, chúng ở Nam Châu chuẩn hôn lễ, cùng trải qua sinh t.ử vách núi Bích Lạc, còn tình nghĩa nào nặng hơn thế ?"

 

"Cửu Minh nhận một trăm lượng sính lễ nàng đưa, nàng thể chối bỏ."

 

Tống Chiêu nghiêng đầu hừ lạnh một tiếng, "Không trả ?" Tiện thể còn chiếm tiện nghi của nàng, cả một đêm!

 

Tiêu Việt khẽ , kéo nàng lòng, "Lúc đó rõ ràng đó là kế của nàng, nhưng vẫn nhịn mà mắc bẫy. Thất Nương, lúc đó ở bên nàng, nàng gả cho khác!"

 

Tống Chiêu bất mãn đẩy , lật chuyện cũ, "Chàng còn bắt tự tay giặt quần áo cho , còn lừa Lan Khê quận, lừa vàng của , lừa của ..."

 

Giọng nàng nghẹn , hai họ cũng ai lừa ai, thể .

 

Bàn tay to của Tiêu Việt siết chặt eo nàng, cúi xuống ngậm lấy môi nàng, dịu dàng cạy mở hàm răng, một tay đỡ lấy đầu nàng đang cố lùi , từ từ đặt nàng lên gối phía , đè lên.

 

"Đừng, đừng..." Tống Chiêu vội vàng đẩy , "Đây là Hoàng lăng, đừng ở đây..." Tổ tiên của Tiêu thị ở đây, dám càn!

 

"Ta chỉ hôn thôi," Tiêu Việt khàn giọng, trong mắt tràn đầy d.ụ.c vọng.

 

"Không , yên ."

 

Tống Chiêu đẩy , lúc lời nam nhân thể tin , "Chúng chỉ chuyện thôi, động tay động chân."

 

"Được," Thái t.ử điện hạ đường đường chính chính cứ thế mà khuất phục, "Vậy nàng ôm ."

 

Hắn thêm một câu, như một chú ch.ó con đòi xương, mắt ướt át.

 

Tống Chiêu đành nép .

 

Giường hẹp, hai ôm chặt lấy , đủ, Tống Chiêu nhớ đến căn nhà tranh vách núi Bích Lạc, chiếc giường gỗ đơn sơ đó.

 

Trong lòng khỏi tức giận, "Chàng đúng là một kẻ lừa đảo, còn ở bên , là một mồi lửa đốt cháy căn nhà gỗ . Xóa sạch thứ của ở Nam Châu, tiếc mạng sống của năm mươi bảy ở Lưu Huỳnh Cốc!"

 

Mặc dù nàng từ miệng Tác Giang rằng Lưu Huỳnh Cốc tàn sát do Tiêu Việt , nhưng lúc để trút giận, nàng cũng đổ lên đầu .

 

"Nàng những ở Lưu Huỳnh Cốc là do g.i.ế.c?"

 

Tiêu Việt giơ ba ngón tay lên trời thề, "Chuyện Lưu Huỳnh Cốc tàn sát, nếu là do Tiêu Cửu Minh , thì trời đ.á.n.h năm sấm sét, ruột nát gan tan c.h.ế.t yên, cả đời đạt điều , yêu thương..."

 

Tống Chiêu đưa tay bịt miệng , trách móc: "Làm gì mà thề độc như , đây là Hoàng lăng, cũng kiêng kỵ."

 

Tiêu Việt nắm lấy ngón tay nàng, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn xuống, "Đốt nhà, là vì ván giường, mấy dòng chữ nhỏ, thể đốt."

 

"Bên cạnh A nương một thị nữ tên A Vu, năm đó đổi trong tã lót, rõ tung tích. Dưới vách núi Bích Lạc, tìm thấy những dòng chữ nhỏ Vu di ghi , và chiếc hộp ."

 

Tiêu Việt lấy chiếc hộp gấm từ bên cạnh, bên trong chính là chiếc hộp mà Tống Chiêu tìm thấy thác nước vách núi Bích Lạc ngày đó.

 

 

Loading...