Độ Phù Dung - Chương 73: Hắn đặt một nụ hôn lên môi nàng…
Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:33:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Chiêu chỉ cảm thấy mắt cay xè. Trước đây, nàng từng nghĩ đến việc lấy phu quân, càng nghĩ đến việc lấy thái t.ử Đại Lương.
Nếu vì tìm t.h.u.ố.c dẫn cho A Yến, nàng mối quan hệ sâu sắc với Cửu Minh như . Sự quen của họ vốn là một âm mưu lên kế hoạch từ lâu, nhưng tại chỉ để tâm đến nàng?
Tống Chiêu từ từ vươn tay, ôm lấy eo Tiêu Việt, nghẹn ngào đứt quãng: “Thái t.ử phi của điện hạ, hẳn là trợ thủ đắc lực nhất của ngài, nhưng … thể cho ngài điều đó.”
Ngoài hai mươi vạn đại quân trong tay phụ nàng, nàng còn gì nữa? Tiền bạc ư? Tình hình Thịnh Kinh biến động khôn lường, các thế gia đại tộc cắm rễ sâu xa, nàng đến từ Nam Châu, mẫu tộc suy yếu, lấy gì để giúp ?
“Đừng từ chối ,” Tiêu Việt trầm giọng : “Những điều đó quan trọng, vị trí đó, dựa nữ nhân và thông gia, nàng chỉ cần ở bên cạnh là .”
“Ta thích nàng, cưới nàng, chỉ vì nàng là nàng, chứ vì gia tộc của nàng, binh quyền của phụ nàng.”
Tiêu Việt thẳng dậy, mắt nàng, ánh mắt sâu sắc và nghiêm túc:
“Ta yêu nàng, nguyện thề mặt mẫu , cả đời đối với nàng, yêu nàng kính nàng, cho đến khi tóc bạc trắng, cho đến khi chúng già đến rụng hết răng, nổi nữa, cũng cùng nàng sống chung chăn c.h.ế.t chung huyệt.”
“Đừng nữa,” lời thề của , Tống Chiêu nước mắt như mưa. Không động lòng, cảm động, mà là…
“Nàng đừng ,” Tiêu Việt lau nước mắt cho nàng, “Ta ép nàng đồng ý ngay bây giờ, nàng hãy suy nghĩ thêm, đừng vội từ chối .”
Tiêu Việt ôm lấy nàng, trong mắt lóe lên một tia u buồn. A Chiêu của lấy , ép nàng cũng vô ích.
Nàng là nữ nhân bình thường coi trượng phu là trời. Nàng gan mưu lược, rời xa , nàng thể tự do bay lượn, thể sống vui vẻ ở Nam Châu, những xung quanh nàng đều hạnh phúc, vui vẻ như .
Còn thì ? Đã sớm sa vũng lầy, chỉ nắm lấy tay nàng, buông , A Chiêu, nàng mới chịu ở bên ?
Đêm khuya, họ nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Tống Chiêu theo Tiêu Việt đến phòng ngủ của chính điện, nơi đây trống trải và đơn sơ, một chiếc giường, một chiếc bàn sách, vài chiếc ghế. Xung quanh rũ những tấm màn nặng nề, che chắn cái lạnh giá bên ngoài.
Không lò sưởi sàn, chỉ vài chậu than, đặc biệt âm u lạnh lẽo.
“Đây là nơi từng ở khi còn nhỏ, đơn sơ một chút, nàng lên giường , giường xông hương, bên trong còn đặt hai túi chườm nóng.”
Tiêu Việt nắm lấy đầu ngón tay nàng, “Lạnh ? Ta lấy nước nóng cho nàng.”
Họ ngoài mang theo thị nữ, Tiêu Việt đành tự , nắm tay Tống Chiêu ngâm nước nóng, từng chút một xoa bóp những ngón tay đông cứng của nàng, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Ra ngoài, Tống Chiêu cũng câu nệ, khi rửa mặt đơn giản liền chui chăn, may mắn là trong chăn ấm áp, khiến nàng thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Việt bên giường đắp chăn cho nàng.
“Điện hạ ngủ ?” Tống Chiêu khó hiểu.
Tiêu Việt cúi xuống hôn lên trán nàng: “Nàng ngủ , sẽ ở đây bên cạnh nàng.”
Tống Chiêu nghĩ họ ngoài hơn nửa ngày, lẽ còn chính sự xử lý, với : “Ngài việc , cần để ý đến .”
“Ta nàng ngủ, cũng xa.”
“Ta ngủ , ngài .” Tống Chiêu vội nhắm mắt .
Tiêu Việt khẽ , đặt một nụ hôn lên môi nàng, “A Chiêu, nàng thật đáng yêu.”
Có lẽ thực sự mệt mỏi, lẽ bệnh của nàng vẫn khỏi hẳn, Tống Chiêu vốn định giả vờ ngủ để dỗ Tiêu Việt nhanh, nhưng ngờ thực sự ngủ , trong mơ hồ thấy một tiếng thở dài, “A Chiêu, tại nàng thể chứ?” Như thật như ảo.
Vì câu , nàng ngủ yên giấc, môi trường xa lạ và sự áy náy trong lòng khiến nàng ngủ tỉnh .
Trong điện trống rỗng, chỉ một cây nến bàn phát ánh sáng vàng vọt, bên ngoài gió bắc rít lên như tiếng oán hờn của ma quỷ, đặc biệt là khi ở trong hoàng lăng, càng thêm rợn .
Tiêu Việt .
Túi chườm nóng hết ấm, chậu than trong điện cũng sắp tắt, Tống Chiêu cảm thấy lạnh, dậy thấy áo choàng lớn của Tiêu Việt đắp .
Nàng vội vàng dậy, khoác áo lông cáo, cầm áo choàng của , ngoài.
Bên ngoài tối đen như mực, Tống Chiêu cũng bây giờ là giờ nào, mò mẫm về phía đại điện ánh sáng, vị trí hẳn là lăng mộ của tiên hoàng hậu. Tiêu Việt chắc là ở đó, chuyện với mẫu hậu của .
Nhớ đến thế của Tiêu Việt, Tống Chiêu trong lòng xẹt qua một tia đau lòng. Nàng vẫn luôn nghĩ, Tiêu Việt dù khi còn nhỏ lớn lên trong dân gian, cũng sẽ yêu thương chiều chuộng, Tiết hoàng hậu ôn nhu đoan trang, thể để con trai nhốt trong lồng như ?
Tiết Quang với nàng, khi còn nhỏ thái t.ử chịu ít khổ cực, nhưng khi cung trải qua những gì, từng ai nhắc đến, khi cung đêm đêm ác mộng quấn .
Đêm yến tiệc thưởng tuyết ở thiên điện, dường như ác mộng quấn lấy, trong miệng liên tục gọi A Nương và mẫu .
“Mẫu … đừng đ.á.n.h nữa… con sai …”
CuuNhu
“A Nương… cứu con…”
Đang thì đụng Tác Đồ, mái hiên ngoài điện, vẻ mặt nghiêm nghị, đầy vẻ thê lương. Thấy Tống Chiêu đến, lặng lẽ hành lễ, im lặng bỏ .
Tống Chiêu nghi hoặc ngoài điện, qua khe cửa thấy Tiêu Việt quỳ một bức họa, dường như đang lẩm bẩm một .
Nữ nhân mắt sáng răng trắng trong bức họa gốc mai, kiễng chân vươn tay với cành mai. Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, mặt nở nụ , nhưng lạnh nhạt xa cách, giống như hoa mai trong tranh, một vẻ lạnh lùng kiêu sa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-73-han-dat-mot-nu-hon-len-moi-nang.html.]
Bên cạnh bức họa đặt một bài vị, đó linh vị của Tiêu thị Tiêu Yên Nhi.
Tay Tống Chiêu định đẩy cửa chợt dừng , Tiêu Yên Nhi? Linh vị của Tiêu hoàng hậu thờ phụng trong hoàng lăng của Tiêu thị? Tiêu hoàng hậu nên chôn cất trong lăng mộ của vương thất Trần quốc với danh nghĩa hoàng hậu, cùng huyệt với Trần vương ?
“…Mẫu , nhi t.ử thích , trong cõi u minh…”
Giọng trầm thấp của Tiêu Việt truyền tai Tống Chiêu, khiến nàng cứng đờ . Mẫu ? Tiêu Việt gọi Tiêu Yên Nhi là mẫu ?
“Đây hẳn là cuối cùng nhi t.ử tế bái mẫu , nghĩ cũng trả hết ân g.i.ế.c năm xưa. Nhi t.ử hận mẫu , nếu vì , lẽ đứa bé ngã c.h.ế.t chính là con! Sáu năm đó, đau lòng, nhi t.ử há chẳng đau lòng ?”
“Mẫu , roi quất đau đến mức nào ? Ngày mưa quỳ một đêm, con thể dầm bao nhiêu mưa? Bị nhốt trong căn phòng tối tăm, con thể đếm bao nhiêu rắn rết chuột bọ? Người , chỉ thấy mặt con là đ.á.n.h con, mắng con là nghiệt chủng, ác quỷ, xứng đáng sống… con vẫn sống sót bước khỏi lồng giam, con sống để xem!”
“Khi còn nhỏ, nhi t.ử hiểu, tại cùng là mẫu , mẫu của khác ôm con , cho con ăn đồ nóng, cho con mặc đồ ấm, tại hỏi han gì đến con, chỉ đ.á.n.h mắng!”
“A Nương thường , bảo con thuận theo , đó mới là hiếu thảo. lúc đó con cũng mang lòng kính yêu mẫu , khao khát mẫu con, mẫu ôm con, khi ốm đau, mẫu chăm sóc.”
“ từng một , mẫu tại nhẫn tâm với con như ? Dù con ruột của , nhưng cũng ôm ấp nuôi lớn mà – cô mẫu!”
Khi thấy hai chữ cô mẫu, Tống Chiêu run rẩy, vô tình đẩy cửa .
“Ai!”
Tiêu Việt đầu , ánh nến, nước mắt mặt vẫn khô.
Tống Chiêu vội vàng cầm áo choàng đen bước điện, nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh .
“Đêm khuya lạnh giá…” Giọng nàng nhẹ nhàng, khoác áo choàng lên vai , đầu ngón tay vô tình chạm làn da lạnh lẽo gáy .
Tiêu Việt ngây nàng, như một đứa trẻ lạc đường, mặc cho nàng lấy khăn lụa , từng chút một lau vết nước mắt mặt .
Khi khăn chạm đến khóe mắt, nắm lấy cổ tay nàng, lực mạnh đến mức gần như bóp nát đôi vòng ngọc bích. Tống Chiêu đau nhưng kêu thành tiếng, chỉ lặng lẽ đôi mắt đỏ ngầu của .
“Nàng đến gì?” Giọng khàn khàn, nhưng thể ngừng run rẩy, “Nàng thấy tất cả ?”
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay nàng, nóng bỏng đến kinh ngạc.
Trái tim Tống Chiêu cũng đau nhói, nàng nghiêng ôm lấy , dịu dàng : “Ta đến !”
Lời dứt, hai cánh tay Tiêu Việt bỗng siết chặt, ôm nàng lòng. Trán tựa vai nàng, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ thấm ướt y phục của nàng.
Tống Chiêu cảm thấy cả đang run rẩy, như thể những cảm xúc kìm nén bao năm cuối cùng cũng vỡ òa.
“Không , , chuyện qua .” Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng , giống như an ủi một đứa trẻ hoảng sợ.
“A Chiêu,” giọng nghẹn ngào, “...nàng hãy yêu , là đứa trẻ yêu thương, là nghiệt chủng ác quỷ đó…”
…
Trở về phòng ngủ, Tiêu Việt trở bình thường. Hắn ôm Tống Chiêu nghiêng giường, kể về cuộc sống khi còn nhỏ ở Nam Châu.
Trần quốc Lương Đế tiêu diệt, hoàng thúc của Trần vương, Định vương Trần Tuyệt, mang theo Tiêu Yên Nhi đang m.a.n.g t.h.a.i bỏ trốn, bắt cóc Tiết Nghênh Tâm, chính thất nguyên phối của Lương Đế, cũng đang mang thai.
Họ chạy trốn đến Nam Châu, một đêm mưa, Tiêu Yên Nhi sắp sinh, Tiết Nghênh Tâm ngóng Trần Tuyệt dùng đứa bé trong bụng để uy h.i.ế.p Lương Đế, liền uống t.h.u.ố.c giục sinh, cùng lúc sinh con với Tiêu Yên Nhi, sai tâm phúc A Vu tráo đổi con của Tiêu Yên Nhi.
Thuộc hạ của Định vương mặt Tiết Nghênh Tâm, để nàng tận mắt đứa bé trong tã lót ngã c.h.ế.t, Tiết Nghênh Tâm đau khổ dằn vặt, điên dại, nhưng đối xử với con của Tiêu Yên Nhi.
A Vu là do nỗi đau mất con, coi con của khác như con mà yêu thương. Từ đó, Tiêu Việt nhỏ tuổi gọi Tiết Nghênh Tâm là A Nương, gọi Tiêu Yên Nhi là mẫu .
Tiêu Yên Nhi thích tẩu tẩu Tiết Nghênh Tâm , thấy nàng điên dại, liền lơ là cảnh giác. Tiêu Yên Nhi yếu ớt sinh, ban đầu đối xử với Tiêu Việt, cho đến khi ba tuổi bệnh, nàng phát điên, đ.á.n.h mắng , hỏi han gì.
“Chắc là lúc đó, bà đứa bé tráo đổi, chịu nổi đả kích, mới đối xử với như !”
Tiêu Việt nắm tay Tống Chiêu, : “Bao nhiêu năm nay, suy nghĩ suy nghĩ nhiều , điều duy nhất nghĩ , chỉ thể là điều .”
Tống Chiêu nép lòng , an ủi : “Vậy thì bà vẫn yêu điện hạ, dù mẫu của ngài, cũng là cô mẫu của ngài mà! Bà cũng trút hận thù lên A Nương, mà tự âm thầm chịu đựng nỗi đau mất con.”
“Đứa bé đó c.h.ế.t!”
Giọng Tiêu Việt trầm xuống: “Định vương mưu đồ sâu xa, còn dùng đứa bé uy h.i.ế.p phụ hoàng, thể dễ dàng ngã c.h.ế.t như ? Hẳn là năm ba tuổi, cô mẫu sự tồn tại của đứa bé đó, xác nhận đứa bé tráo đổi, mới đau khổ điên cuồng như , bệnh nặng dậy nổi.”
Tống Chiêu thẳng dậy, “Là bánh phù dung!”
Nàng mắt Tiêu Việt, “Tiêu Hoàng hậu thể ăn bánh phù dung, hẳn là đứa bé đó cũng thể dùng, mà điện hạ thể ăn, bà mới phát hiện ! Nếu , ngài ăn trộm một miếng bánh phù dung, bà nhốt ngài ? Điện hạ từ đó ăn bánh phù dung, sẽ ai phát hiện là con của bệ hạ? Ngài sẽ an !”
“Nàng , mẫu cũng là vì ?” Trong mắt Tiêu Việt lóe lên ánh nước.
“Bà nhất định là yêu thương điện hạ, những lời độc ác đó, hẳn là cho khác .” Tống Chiêu khẳng định.
Tiêu Việt bật , những giọt nước mắt tràn khóe mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh ánh nến.
Hắn đột ngột ôm Tống Chiêu lòng, lực mạnh đến mức gần như hòa nàng xương máu, Tống Chiêu thấy tiếng nức nở kìm nén từ lồng n.g.ự.c .
“…A Chiêu… cảm ơn nàng!”