Độ Phù Dung - Chương 68: Giam cầm nàng, nụ hôn này như một sự trừng phạt.

Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:32:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tay Tiêu Việt dừng giữa trung, đầu ngón tay vẫn còn vương vấn ấm từ má nàng. Ánh đèn cung điện vàng vọt đổ bóng sâu nhạt lên khuôn mặt góc cạnh của , nổi bật vẻ mệt mỏi xanh xám trong đôi mắt sâu thẳm.

 

Yết hầu khẽ nuốt khan, như nuốt xuống ngàn lời , cuối cùng chỉ hóa thành một sự im lặng ngột ngạt.

 

Tống Chiêu lùi phía , lưng tựa cột giường chạm khắc lạnh lẽo. Nói gì mà mất trí nhớ, gì mà tuyển phi, tất cả chỉ là để giữ nàng trong cung mà thôi!

 

"Hoặc là nên hỏi Thái t.ử điện hạ, là ai? Là tiểu thư Giang gia, là đại tiểu thư Tống gia thất lạc nay tìm ?"

 

Đôi mắt nàng lạnh băng, thẳng khuôn mặt nghiêng của Tiêu Việt, cố chấp một câu trả lời.

 

"Nàng phát hiện ," Tiêu Việt đầu đối diện ánh mắt nàng, giọng chua xót vô cùng.

 

"Thất Nương, nàng thể cả đời Tống Yến ? Nếu Tống Yến tỉnh , những hành vi phóng đãng đây của nàng, khó mà khác , còn thể cung phi? Ta cũng là vì cho nàng."

 

"Vậy cảm ơn điện hạ hao tâm tổn trí vì !"

 

Tống Chiêu : "Vì cho ? Điện hạ hỏi ý , hỏi cung phi ?"

 

Tiêu Việt rũ mắt, trong lòng dâng lên một tia đau đớn, "Nàng ? Ta tưởng nàng chứ? Chẳng lẽ nàng ?"

 

Đầu ngón tay Tống Chiêu khẽ run lên, như bỏng mà rụt trong tay áo. Lờ mờ nhớ con hẻm Phù Dung ở Nam Châu, nàng ép Cửu Minh thành hôn, những lời tương tự:

 

"Chúng là lưỡng tình tương duyệt ? Ta tưởng là , nghĩ ? khi đến gần , tránh, chẳng lẽ ?"

 

"Ta mắt thể thấy lờ mờ, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ở , an nhiên chấp nhận sự ưu ái của , tưởng , chẳng lẽ ?"

 

Không ngờ, những lời mấy tháng , ứng chính , đúng là tự tự chịu, thể sống nổi!

 

Tống Chiêu cảm thấy như chiếc lá đỏ cuối cùng cành cây cuối thu, cố hết sức bám cành khô, nhưng chỉ với một câu của Tiêu Việt, gió bắc khẽ thổi qua, chao đảo sắp rơi.

 

Nàng chợt nhớ ngày ở hẻm Phù Dung, Cửu Minh ghế mềm chơi cờ, nàng cầm "Lục Thao" gối lên đùi , từng câu từng chữ cho , nhưng giữa họ, khó mà trở như ban đầu.

 

"Cửu Minh," giọng nàng nhẹ, như một làn khói, nhưng dễ dàng khuấy động trái tim Tiêu Việt, "Chàng thả !"

 

Tiêu Việt chỉ cảm thấy trái tim như khoét một lỗ, dù bù đắp thế nào cũng thể lấp đầy.

 

Hắn cúi ôm chặt Tống Chiêu, đầu tựa hõm vai nàng, run rẩy : "Thất Nương, ? Nàng là nương t.ử của , đây là nhà của nàng, chúng bắt đầu từ đầu ."

 

Tống Chiêu từ từ nhắm mắt , hàng mi ướt đẫm nước mắt, lấp lánh ánh nến.

 

Những ký ức quá khứ như đèn kéo quân lướt qua trong bóng tối, đầu gặp mặt nàng coi như tiểu quan bán sắc, tái ngộ mắt che bởi lụa trắng như tiên giáng trần, trong lễ hội Nguyệt Ảnh nắm tay nàng, thuyền hoa ôm chặt nàng lòng…

 

Mỗi khung cảnh như d.a.o cùn cắt thịt, khiến tim nàng quặn thắt từng cơn đau dài. Nước mắt lăn dài má, đọng thành đường cong trong suốt ở cằm, cuối cùng rơi xuống vạt áo chồng lên .

 

Nàng thấy tiếng tim đập, từng nhịp, nặng nề và chậm rãi, như thể thể ngừng bất cứ lúc nào. Hóa điều đau đớn nhất bao giờ là sự cuồng loạn, mà là sự tỉnh táo, từng giây từng phút, để ký ức hành hạ trái tim.

 

Sự khởi đầu của họ là một cuộc lợi dụng, những mưu tính giả dối, khi phơi bày đều là quá khứ đáng hổ, sự thù hận lợi dụng lẫn , còn thể ở bên ?

 

Nàng từ từ mở mắt, "Thần sẽ giúp điện hạ củng cố quân quyền, hai mươi vạn đại quân Nam Châu sẽ theo lệnh điện hạ điều động, ngoài còn vạn lượng vàng quân phí, giúp điện hạ lên ngôi hoàng đế, đổi , điện hạ thả thần khỏi cung, thần sẽ an phận một góc, bao giờ đặt chân đến Thịnh Kinh nữa."

 

Tiêu Việt đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa thường ngày chứa chan tình cảm giờ đỏ ngầu, như nhuốm máu. Hàm căng cứng, một tiếng lạnh khẽ thoát từ cổ họng.

 

"Vạn lượng vàng? Là tiền chuộc của nàng? Hay là tiền thưởng cho việc nàng lật giường Đông Cung?"

 

"Tống Chiêu," gọi tên thật của nàng, như từng chữ đều thấm máu, "Nàng thà coi là quân cờ giao dịch, cũng chịu ở bên ?"

 

Sao nàng thể coi thường tấm chân tình của , coi nhẹ vị trí của nàng trong lòng còn hơn cả sinh mệnh.

 

Hắn đưa tay nắm chặt cổ tay nàng, lực mạnh đến nỗi cổ tay nàng đau nhói, "Nàng nàng đang coi thường cái gì ..."

 

"Vậy cũng !"

 

Giọng lạnh , lật đè nàng xuống , "Trước khi đăng cơ, rời xa !"

 

Lời dứt, Tiêu Việt nắm chặt gáy nàng, đôi môi hung hăng áp xuống. Nụ hôn như một sự trừng phạt, thô bạo cạy mở môi nàng, như tướng quân công thành xông thẳng .

 

Sự giãy giụa của Tống Chiêu dễ dàng chế ngự bằng một tay, tay siết chặt eo nàng, lực mạnh đến nỗi gần như nghiền nát nàng trong vòng tay.

 

Giữa môi răng tràn ngập mùi m.á.u tanh như sắt gỉ, phân biệt là của ai. Tiêu Việt như trút hết những khổ đau, giận dữ, bất mãn tích tụ bấy lâu nay nàng qua nụ hôn bạo liệt .

 

Nước mắt từ khóe mắt Tống Chiêu chảy dài, nhưng thô bạo lau bằng ngón cái.

 

Hơi thở của nóng bỏng và hỗn loạn, khi phả cổ nàng khiến nàng rùng . Trong nụ hôn còn chút dịu dàng nào của ngày xưa, chỉ còn sự chiếm hữu và c.ắ.n xé như dã thú, như xé nát nàng nuốt bụng.

 

Tiếng nức nở của Tống Chiêu nuốt chửng, những ngón tay mảnh khảnh chống n.g.ự.c , nhưng thể đẩy dù chỉ một chút.

 

Nụ hôn của Tiêu Việt càng trở nên hung hãn, như hòa tan nàng xương máu. Mãi đến khi nếm vị mặn chát của nước mắt môi nàng, mới như bừng tỉnh mà buông .

 

Hơi thở gấp gáp của hai hòa quyện trong gang tấc. Tiêu Việt đôi môi sưng đỏ và khóe mắt ửng hồng của nàng, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

 

Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng nàng nghiêng đầu tránh .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-68-giam-cam-nang-nu-hon-nay-nhu-mot-su-trung-phat.html.]

Đầu ngón tay Tiêu Việt khẽ run. Hắn khuôn mặt nghiêng bướng bỉnh của nàng, giọt nước mắt đọng cằm nàng như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng tim .

 

"Thất Nương..." Giọng khàn đặc tiếng, mang theo vài phần hối hận, vài phần cầu xin mà ngay cả cũng nhận .

 

Tống Chiêu vẫn đầu , chỉ rụt bóng tối thêm một chút. Ánh sáng lung lay chiếu sáng vệt nước mắt đó. Nàng nắm chặt gối đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

 

Cổ họng Tiêu Việt nghẹn , tim đau nhói.

 

Hắn nhớ đêm ở Lưu Huỳnh Cốc, nàng ôm gối xuất hiện trong phòng ngủ của , lúc đó khóe mắt nàng đều tràn đầy niềm vui, như tiên nữ trời hóa thành phù dung.

 

Mùi hương phù dung trong ký ức dường như vẫn còn vương vấn nơi chóp mũi, nhưng mắt lùi góc tối nhất của ánh nến. 

 

Ngực Tiêu Việt đau âm ỉ, hóa điều đau đớn nhất là nàng ở bên cạnh, mà là nàng rõ ràng ở ngay gần, nhưng sẽ bao giờ nở nụ rạng rỡ như với nữa.

 

Hắn mở miệng gì đó, nhưng thấy lời đều nhạt nhẽo đến nực . Cuối cùng chỉ thể để sự im lặng lan tràn giữa hai , như một bức tường vô hình, ngăn cách hai từng thiết kẽ hở thành xa lạ.

 

  ...

 

Khi trời gần sáng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tiết công công khẽ : "Điện hạ, đến giờ thượng triều ."

 

Tiêu Việt suốt đêm khẽ chấn động, như một pho tượng đá trải qua ngàn năm phong sương bỗng tiên nhân điểm hóa.

 

Các khớp ngón tay cứng đờ của phát tiếng kêu nhẹ, Tống Chiêu đang ngủ say, nàng chìm trong chăn gấm, trông thật nhỏ bé và yếu ớt.

 

Hắn đặt cánh tay nàng lộ ngoài trong chăn, cúi đầu đặt trán lên trán nàng, cảm nhận nhiệt nàng bình thường, lùi một tấc, kìm mà hôn lên trán nàng.

 

Mi mắt Tống Chiêu khẽ run, từ từ tỉnh từ giấc mơ hỗn độn.

 

Trong tầm mờ ảo, khuôn mặt Tiêu Việt dần rõ nét, tóc rối bời, mắt xanh xám, râu mới mọc ở khóe miệng xanh nhạt, như thể già nhiều chỉ một đêm.

 

Tiêu Việt vén tóc mái của nàng, ngón tay vuốt ve khóe miệng nàng, kìm cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ.

 

Thấy nàng mơ màng phản kháng, liền mạnh dạn hôn thêm nữa, nhưng chỉ dám nếm thử dừng , đó tựa lòng nàng, nhắm mắt , trong lòng một sự yên bình từng .

 

Tống Chiêu ngây lên màn trướng, trong đầu vẫn còn cảnh Tiêu Việt cưỡng hôn nàng đêm qua, đó nàng mệt ngủ , Tiêu Việt ? Hắn canh nàng cả đêm ?

 

Không vì xót xa , nàng vô thức vuốt ve lưng .

 

"Điện hạ?" Tiết công công gọi một tiếng, "Đến giờ thượng triều !"

 

Tiêu Việt ghé tai Tống Chiêu, khẽ : "Ta thượng triều, hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe, bữa trưa sẽ đến ăn cùng nàng."

 

Nói xong cũng đợi Tống Chiêu trả lời, dậy buông màn giường xuống, để một câu "Nàng ngủ thêm một lát ", vội vã rời .

 

Đợi bên ngoài yên tĩnh , Tống Chiêu cũng còn buồn ngủ nữa.

 

Nhược Thủy mang nước đến hầu hạ nàng rửa mặt, miệng ngừng : "Thế t.ử nô tỳ sợ c.h.ế.t khiếp. Thế t.ử ngủ trưa hôm qua thì gặp ác mộng, nô tỳ gọi thế nào cũng dậy, đành mạnh dạn cầu xin Thái t.ử điện hạ."

 

"Thái t.ử điện hạ lập tức đến Phượng Lai Các, khi thế t.ử gặp ác mộng thảm, đều là điện hạ dỗ dành..."

 

Tay Tống Chiêu buông lỏng, khăn tay rơi chậu nước, "Khi gặp ác mộng, ?"

 

"Thái t.ử điện hạ cho nô tỳ hầu hạ, cũng rõ," Nhược Thủy cẩn thận nhớ một lượt, : "Ban đầu, thế t.ử kêu chạy mau, đó thì cứ kêu một cái tên, nô tỳ quên mất kêu tên gì ."

 

"Là kêu tên – A Yến ?" Nếu nàng gặp ác mộng, đa là mơ thấy vụ ám sát đó, kêu chạy mau.

 

"Hình như... ," Nhược Thủy lắc đầu, "Hình như cứ kêu cứu mạng… giống một cái tên… đúng, chắc là kêu cứu mạng! Thế t.ử mơ thấy chuyện gì đáng sợ ?"

 

(Cửu Minh [jiǔ míng], cứu mạng [jiù mìng], ở đây Nhược Thủy rõ nên chắc là kêu tên kêu cứu)

 

Tống Chiêu ừ một tiếng, nhưng lòng hoảng loạn, đêm qua nàng kêu tên Cửu Minh ? Vậy Tiêu Việt chẳng thấy ?

 

"An Hòa ? Chiều hôm qua, ai đến tìm ?"

 

Nhược Thủy vội : "An Hòa đang đợi bên ngoài, hôm qua một vị đại nhân họ Bàng ở Mật Các đến tìm thế tử, lúc đó thế t.ử đang ngủ, ngài liền . Để một cái lò sưởi tay, hôm nay rảnh sẽ đến."

 

"Nhược Thủy, lệnh bài Đông Cung của ngươi trông thế nào? Đưa xem."

 

"Thế t.ử cái ?" Nhược Thủy lấy một tấm lệnh bài màu đỏ từ , chất liệu cứng như sắt, một mặt khắc hai chữ Đông Cung, một mặt khắc tên.

 

"Lệnh bài ai cũng ?"

 

"Phượng Lai Các chỉ nô tỳ và An Hòa , những khác nếu khỏi cung, cần báo cáo cho quản sự, khi quản sự đồng ý, nhận lệnh bài thông hành mới thể Đông Cung." Nhược Thủy .

 

Vậy nếu nàng khỏi cung, trộm lệnh bài bỏ trốn, chắc chắn thành công, còn sẽ liên lụy Nhược Thủy.

 

Nếu theo con đường của Giang Tự thì ? Để lén lút thả khỏi cung?

 

Giang Tự rõ ràng Tiêu Việt mua chuộc, chắc sẽ thả ngoài.

 

Tống Chiêu ngẩng đầu trời, cung điện huy hoàng vô cùng , giờ phút trở thành cái lồng lớn giam cầm nàng...

 

CuuNhu

 

Loading...