Độ Phù Dung - Chương 49: Không hồi âm
Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:27:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng hôn buông xuống, Hách Liên Tín một trong thư phòng, ngón tay vuốt ve tập án quyển ố vàng bàn, mép giấy cong lên, như thể lật lật vô . Ánh nến lung lay, chiếu lên khuôn mặt trầm tư của , trong mắt như dòng chảy ngầm cuộn trào.
Tại nếp gấp của trang giấy, móng tay tạo vài vết xước nông, để lộ một dòng chú thích gần như bỏ qua: "Thích khách dùng đoản đao kiểu cũ của Tiền Trần, đất đen chân cứng và sẫm màu, giống đất tế hoàng lăng."
Mấy chữ cuối "giống đất tế hoàng lăng" gần như mờ đến mức khó phân biệt.
Những thăm dò đó, những hạt giống gieo, chỉ để dòng chữ nhỏ hôm nay, nảy mầm trong lòng Tống Chiêu. Cách ly gián tình cảm của họ khó, chỉ cần xem thái độ của nàng.
Hắn đặc biệt chọn hôm nay đến, vì đêm qua nhận tin nàng Thái t.ử đưa về phủ, một đêm về.
Hách Liên Tín chậm rãi khép tập án quyển, khớp ngón tay trắng bệch để một vết hằn đè nén. Ánh nến nhảy nhót trong đôi mắt sâu thẳm của , chiếu lên bóng dáng Tống Chiêu cúi đầu xem án quyển bàn.
Nàng khẽ nhíu mày, vài sợi tóc mai rũ xuống bên cổ, một vệt đỏ ẩn hiện tai, như cánh hoa mai rơi tuyết.
Mùi trầm hương thoang thoảng, rõ ràng là hương liệu quen dùng của Đông Cung, nhưng giờ vương vấn vạt áo nàng.
"Xoạt…"
Hách Liên Tín ném tập án quyển chậu than, ngọn lửa bùng lên tắt ngúm, khói xanh cuộn xoắn bốc lên, khiến khuôn mặt trở nên âm u đáng sợ.
"Tống Chiêu... Tống Chiêu!" Hắn nghiến nát cái tên giữa kẽ răng, gân xanh mu bàn tay nổi lên.
Rõ ràng đó là vị hôn thê đính ước từ nhỏ với , nhưng giờ vương vấn thở của khác, mùi trầm hương u ám thoang thoảng, nhưng như lưỡi rắn độc, từng chút một l.i.ế.m láp lý trí đang bờ vực sụp đổ của Hách Liên Tín.
"Tiêu Việt!" nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m xuống bàn sách, chén bàn rung lên dữ dội.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, đó là một mùi hương ngọt ngào.
Hách Liên Dao đẩy cửa bước , tay xách một hộp thức ăn, vạt váy lướt qua ngưỡng cửa, mang theo một làn gió đêm se lạnh.
"Đại ca, dù bận đến mấy cũng nên dùng bữa." Giọng nàng nhẹ nhàng, thẳng đến bên cạnh , đặt hộp thức ăn lên bàn.
Hách Liên Tín hồn, theo bản năng rụt tay trong ống tay áo, nhưng nàng thấy.
"Tay của đại ca..." Hách Liên Dao kéo tay , lật , mới thấy khớp ngón tay rỉ máu.
"Không ." Hắn rụt tay .
Mắt Hách Liên Dao khẽ động, nhưng hỏi nhiều. Chỉ nhẹ nhàng mở nắp hộp, để lộ những món điểm tâm tinh xảo bên trong, là bánh bột hạt dẻ mới hấp đường hoa quế, vẫn còn bốc nóng nhẹ.
Nàng lấy một miếng đưa cho : "Đại ca nếm thử, hạt dẻ mới năm nay, tự tay bóc."
Hách Liên Tín nhận lấy, đầu ngón tay chạm ngón tay nàng, nhưng phát hiện đầu ngón tay nàng lạnh, lòng bàn tay còn vài vết xước nhỏ, là do bóc hạt dẻ mà .
Hắn nhíu mày, khẽ : "Những việc cứ để hầu là , hà tất tự động tay?"
Hách Liên Dao cúi đầu :
"Đại ca điều tra án cũng tự việc ?" Nàng ngừng , ngẩng đầu , ánh mắt trong veo, "Có những việc, tự mới yên tâm, ?"
Lời ẩn ý. Tay Hách Liên Tín cầm bánh hạt dẻ khẽ khựng , ngẩng đầu nàng, nhưng thấy nàng pha , bóng lưng như thường, như thể chỉ là lời bâng quơ.
Hách Liên Dao là tiểu thư thật sự của Hách Liên gia, là nữ nhi của Hách Liên An, nhị thúc danh nghĩa của Hách Liên Tín.
Mấy năm nay Hách Liên An ở kinh thành bận rộn, leo lên vị trí Giám chính Khâm Thiên Giám, chính là để khi kinh thể thuận lợi bước triều đình, từ đó giành công lao phò tá.
Hách Liên gia ý để ái nữ cận , ý đồ gì, tự nhiên rõ, đây là điều nợ Hách Liên gia, là cái giá mà Hách Liên gia mạo hiểm cả tộc diệt để bảo vệ .
trong lòng ...
"A Dao, yến tiệc thưởng tuyết do Quý phi nương nương tổ chức ngày mốt, còn cần giúp một việc, âm thầm chú ý đến Thế t.ử Trung Dũng Hầu, tìm cách dẫn Thái t.ử ..."
...
Ngày hôm , Tống Chiêu đến phủ Thái tử, để Kinh Mặc xin nghỉ, lấy cớ ngoại tổ mẫu khỏe, mang một xe đồ bổ đến Bàng phủ.
Trong căn phòng ấm áp, chậu than đang cháy rực. Bàng lão thái quân đang tựa chiếc ghế La Hán cạnh cửa sổ sưởi nắng, thấy Tống Chiêu bước , đôi mắt đục ngầu lập tức ánh lên vẻ từ ái:
"Yến ca nhi đến ? Mau đây để ngoại tổ mẫu xem nào."
Tống Chiêu quy củ hành lễ, cạnh lão thái quân, khẽ :
"Nghe mấy ngày nay bệnh chân của tái phát, tôn nhi đặc biệt mang theo một ít yến huyết và linh chi đến."
Nàng nhận chén do nha đưa tới, tự tay bưng đến mặt lão thái quân, "Người nếm thử sâm , tôn nhi cho thêm táo đỏ, đắng ."
Đại cữu mẫu Vương thị ở bên cạnh :
"Thế t.ử thật hiếu thảo, hơn hẳn mấy biểu ca của con." Bà nhận lấy danh sách quà tặng do Tống Chiêu đưa tới, ánh mắt dừng ở "một hộp t.h.u.ố.c hộ tâm ", "Món quà cũng quá nặng ."
Tống Chiêu khẽ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-49-khong-hoi-am.html.]
"Đây là điều tôn nhi nên . Nói đến đây..."
Nàng giả vờ vô ý chuyển đề tài, "Tôn nhi hôm qua nhận chỉ dụ cung dự tiệc, trong cung quy tắc gì, yến tiệc thưởng tuyết cần chú ý những gì?"
Lão thái quân vỗ vỗ tay nàng thở dài, "Cái xương già của lâu ngoài, đại cữu mẫu của con giờ thường xuyên cung thỉnh an quý nhân, để đại cửu mẫu cho con ."
Vương thị nhẹ nhàng đặt chén xuống, vén tay áo, hạ giọng :
"Gần đây trong cung yên bình. Quý phi nương nương tổ chức yến tiệc thưởng tuyết..." Bà ngừng lời, liếc ngoài cửa sổ.
Trịnh Quý phi là đưa cung khi Lương Đế lên ngôi, để lôi kéo các thế gia, định triều chính. Trịnh Quý phi dung mạo tuyệt sắc, thêm một trái tim thông tuệ, nhanh chóng sủng ái nhất hậu cung, khi sinh hạ Ngũ hoàng tử, các thế gia lớn do Trịnh Quốc công đầu, ngấm ngầm ý phò tá Ngũ hoàng t.ử lên ngôi.
Còn dòng họ Tiết của Thái tử, khi Hoàng hậu Tiết Nghênh Tâm qua đời, dần dần suy tàn.
Khi Lương Đế cưới Tiết Nghênh Tâm, phụ nàng chỉ là một quận thủ ở quận Hoài Lăng. Bởi vì dòng họ Tiết quan hệ cũ với vương thất Tiền Trần, Lương Đế mượn thế lực tiến cung điện Trần vương, đó gả Tiêu Yên Nhi cho Trần vương, cuối cùng từng bước thôn tính Trần quốc.
Phụ của Tiết Nghênh Tâm t.ử trận khi theo Lương Đế xuất chinh diệt Trần, giờ chỉ còn một trưởng vô dụng, ở kinh đô phong là Thuận Quốc công, và một là Tiết Nghênh Xuân, Lương Đế hạ chỉ gả nàng cho Vĩnh An Vương trọng thương trong cuộc Bắc phạt lúc bấy giờ, chính là Vĩnh An Vương phi hiện nay, sinh Gia Ninh quận chúa, Lương Đế sủng ái.
Yến tiệc thưởng tuyết , chính là vì Gia Ninh quận chúa mà tổ chức. Có lời đồn, Lương Đế đặc biệt thích cướp thê t.ử của khác, Vĩnh An Vương phi thường xuyên cung, về thế của Gia Ninh quận chúa nhiều lời đồn đoán ngầm, nhưng ai dám .
Chắc hẳn Trịnh Quý phi hận dòng họ Tiết đến tận xương tủy, sớm gả Gia Ninh quận chúa thật xa, để khỏi để Bệ hạ lấy quận chúa cớ, thường xuyên triệu Vĩnh An Vương phi cung.
CuuNhu
Tống Chiêu về phủ khi trời tối, bên tai vẫn còn lời dặn dò tha thiết của đại cữu mẫu, "Tóm , cung cẩn thận, đừng chọc giận của họ Trịnh và họ Tiết, ngày mai theo biểu ca con, đừng lung tung trong cung."
Nàng cúi đầu nhẹ, nhưng trong mắt đọng ba phần băng giá. Ván cờ hạ quân hối hận, nàng rõ ràng là con qua sông, tiến thoái đều do .
Nếu thể rút lui , thì hãy khuấy động nó thành sóng gió cuồn cuộn.
...
Ngày yến tiệc thưởng tuyết, trời trong xanh, nắng đông chiếu lên những bông tuyết còn sót mái ngói lưu ly lấp lánh rực rỡ.
Xe ngựa lăn qua phiến đá xanh cuối cùng, dừng vững vàng cổng cung điện màu đỏ son.
Tống Chiêu lười biếng tựa thành xe, ngón tay thon dài tùy ý vén rèm xe dệt kim. Một chiếc áo khoác lông cáo bạc khoác hờ vai, nổi bật chiếc áo gấm màu xanh lam thêu vàng bên trong càng thêm rực rỡ chói mắt. Thắt lưng đai ngọc và túi thơm đeo chéo bên hông, kêu leng keng theo động tác xuống xe.
Cổ áo lông cáo cọ cằm nàng nhếch lên, cả toát vẻ lười biếng phong lưu, đúng là một công t.ử ăn chơi bước từ trong thoại bản.
"A Yến."
Viên T.ử Ngang dường như đợi từ lâu, thấy nàng xuống xe mắt sáng lên, vội vàng chạy đến bên nàng.
"Thật trùng hợp gặp ngươi, chúng cùng ."
Viên T.ử Ngang mặt mày hớn hở, nhưng trong lòng âm thầm đ.á.n.h giá Tống Chiêu.
Ngày đó tận mắt chứng kiến thuyền hoa, Thái t.ử và nàng mật tự nhiên, lau nước mắt cho nàng, tự bế nàng lên... Chắc chắn là mối quan hệ thể cho ngoài . Tuy họ ở Nam Châu cũng từng dạo Nam Phong Quán, nhưng ngay cả vạt áo của tiểu quan cũng từng chạm , nhưng tình hình ngày đó... nàng và Thái t.ử là...
Tống Chiêu , lúc Viên T.ử Ngang đang chằm chằm móc ngọc thắt lưng nàng, trong đầu là những hình ảnh thể chấp nhận .
"Viên gì? Thiếu Ngu gì ?" Tống Chiêu liếc Viên T.ử Ngang một cái.
Viên T.ử Ngang vội vàng dời mắt , vành tai đỏ bừng:
"Mấy ngày gặp, A Yến ..."
Trong lúc nuốt nước bọt, như ma xui quỷ khiến mà , "Càng ngày càng ."
Lời dứt tỉnh ngộ, vội vàng tạ với vẻ mặt ngượng ngùng, "Ta... ý đó."
Tống Chiêu khẽ : "Thiếu Ngu đầu tham gia yến tiệc trong cung, mong Viên chỉ bảo nhiều hơn, Tống Yến vô cùng cảm kích."
"A Yến thì khách sáo quá ."
Viên T.ử Ngang nắm lấy cổ tay nàng, như bỏng mà buông , khẽ lẩm bẩm: "Giữa và ngươi... hà tất lời cảm tạ?"
Đang chuyện, bỗng thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ cuối con đường cung, như mưa rào đập bậc thềm vàng. Chỉ thấy một đội thị vệ áo giáp đen đạp tuyết mà đến, con ngựa bạch long chiếu đầu hí dài.
Thái t.ử Tiêu Việt cưỡi ngựa, áo choàng lông cáo đen vai gió mạnh thổi phần phật. Hắn một tay giữ cương, tay cầm roi ngựa khảm ngọc mun, chuông vàng ở đầu roi vẽ những đường cong sắc bén trong ánh tuyết. Khi móng ngựa sắt đạp qua gạch xanh cung môn, rung chuông đồng mái hiên.
"Thần bái kiến Thái t.ử điện hạ!"
Trong lúc quỳ lạy, Tống Chiêu nhạy bén nhận , ánh mắt Tiêu Việt dừng nàng.
Đầu ngón tay nàng khẽ run, nhớ phong thư nhận khi ngủ đêm qua, mở trống rỗng, tờ giấy trắng một chữ nào.
Kinh Mặc còn hỏi nàng hồi âm , nàng lắc đầu, ném thư chậu than.
"Bình ," Tiêu Việt nhanh nhẹn xuống ngựa, đến bên cạnh Tống Chiêu và những khác, khẽ : "Tống thế tử, theo cô."