Độ Phù Dung - Chương 27: "Vì thiếp thích chàng mà!"...
Cập nhật lúc: 2025-12-21 07:22:07
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Chiêu quyết tâm bám riết đến cùng từ sáng sớm, nên để tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của Cửu Minh. Ngược , nàng còn thấy vẻ mặt lạnh như băng của vô cùng thú vị.
Đặc biệt là đôi môi mỏng mím chặt, hàng lông mày kiếm nhíu , và cả vệt bóng nhỏ do lông mi đổ xuống mắt khi cố ý tránh ánh mắt nàng, tất cả đều đáng yêu đến lạ.
"Phu quân~" Nàng cố ý kéo dài giọng, ôm eo nũng nịu:
"Quần áo bẩn thể giúp giặt, nhưng chân thật sự đau, mấy hôm mới trẹo chân giờ mới lành."
"Buông ," Cửu Minh lạnh lùng .
Lời lọt tai Tống Chiêu, khiến nàng chợt nhớ , đêm qua nàng cũng lời tương tự, với cùng một giọng điệu. Nàng mới nhận , hóa vẫn còn canh cánh chuyện đó.
"Không buông," Tống Chiêu , ôm càng chặt hơn. Trong lòng thầm niệm ‘liệt nữ sợ quấn lang’, dù cũng mất mặt một , cũng ngại thêm một nữa.
Cửu Minh dường như thật sự tức giận, từng ngón tay một bẻ tay nàng .
Tống Chiêu nũng nịu đến mấy, dù cũng chỉ là một tiểu cô nương, mặt mũi cũng dày đến thế, thấy Cửu Minh như , tự nhiên liền buông tay. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn , mắt đảo quanh, dám ngẩng đầu , cầm chiếc bánh dầu chút bối rối.
Nàng sinh là tiểu thư đích tôn cao quý của Hầu phủ, phụ mẫu yêu thương, tỷ hòa thuận, lớn lên trong nhung lụa. Bất cứ thứ gì nàng , kịp mở lời dâng đến tận mắt, dù giả nam trang, cũng chỉ cần nhíu mày, liền tranh dâng lên thứ nàng .
Giờ đây, ngược vướng tay tiểu quan vô tình mang về từ Kính Hoa Lâu .
Nàng nghẹn một cục khí trong cổ họng, lên xuống, như nuốt một quả óc ch.ó sống, đau nhói trong lòng.
Cửu Minh bẻ tay nàng , ngẩng cằm, dang tay , nàng từ cao.
"Ý... gì?"
Tống Chiêu nắm chiếc bánh dầu trong tay, lo lắng hỏi. Hắn cao, nàng ngẩng đầu lên, điều khiến Tống Chiêu cảm thấy khí thế của áp đảo một nửa, giọng cũng bất giác nhỏ nhiều.
"Thay quần áo! Nàng tự tay giúp giặt quần áo ?"
Tự tay giặt? Tống Chiêu lùi một bước, " còn dùng bữa, chân cũng trẹo ..."
Cửu Minh ngắt lời nàng, thúc giục: "Dùng bữa sáng xong giặt, giặt quần áo cần dùng chân, tay vẫn còn đó ? Hôm nay giặt , ngày mai còn mặc."
Hắn chặn tất cả những lời thoái thác của nàng. Tống Chiêu đành đặt chiếc bánh dầu xuống, cởi áo khoác ngoài của Cửu Minh.
Hôm nay mặc một chiếc áo choàng cổ tròn màu xanh chàm, cổ áo đính chín chiếc cúc đá khổng tước từ Tây Vực.
Tống Chiêu kiễng chân loay hoay một lúc lâu, mới khó khăn cởi chiếc cúc cùng. Nhìn tám chiếc cúc đá quý xếp dày đặc bên , đầu ngón tay nàng run rẩy, đây là cởi cúc, rõ ràng là cửu liên !
Cửu Minh cố ý, đúng là tên nam nhân bụng hẹp hòi, hừ! Tống Chiêu thầm mắng trong lòng.
Khi nàng sắm sửa quần áo cho Cửu Minh, dặn Sở Sở chọn loại vải nhất, phụ kiện tinh xảo nhất, trang sức đắt tiền nhất, nhưng ngờ tự rước họa .
Cửu Minh sự bối rối của nàng, buông lời châm chọc: "Sao? Định bỏ cuộc ?"
"Đâu ?" Tống Chiêu đành nghiến răng kiên trì cởi tiếp, giận dỗi chiến đấu với những chiếc cúc đá quý còn .
nàng hề nhận , Cửu Minh cúi đầu hàng mi của nàng, khom lưng xuống.
Bữa sáng Tống Chiêu ăn cùng Cửu Minh, nàng cố ý kéo dài thời gian, một bát cháo đậu xanh mà mất đến nửa canh giờ. Rồi lề mề mãi đến gần trưa, sự thúc giục của Cửu Minh, nàng mới ngâm quần áo chậu đồng.
Hành lang xa xa, mấy bà v.ú và nha phòng giặt nắm chặt tạp dề, lo lắng tiểu thư mười ngón tay dính nước lạnh của nhà , lúc đang ngâm tay trong nước giếng lạnh, vò chiếc áo gấm nặng trịch.
Vị hôn phu tương lai bên cạnh thì thoải mái ghế bập bênh, tay còn cầm một cây sào tre nhỏ, gõ xuống đất từng nhịp.
"Thất tiểu thư giặt thật kỹ đấy, gấm Vân mỏng manh, đừng giặt hỏng. Với , đá khổng tước cũng là vật quý hiếm khó tìm, nếu rơi mất thì hỏng cả bộ quần áo."
Cửu Minh gõ sào tre , giọng điệu vẻ hả hê.
Tống Chiêu thầm mắng trong lòng, nhưng mặt nở nụ : "Chàng yên tâm, nếu giặt hỏng sẽ sắm cho bộ khác, đảm bảo còn hơn bộ ."
"Ta , chỉ thích bộ thôi."
Cửu Minh bắt chước giọng điệu của Tống Chiêu lúc .
Tống Chiêu tức giận, quăng mạnh quần áo, "Cửu Minh, đừng quá đáng!"
Nghe , Cửu Minh cũng chịu thua, dậy khỏi ghế bập bênh, : "Nàng giặt đúng ?"
Tống Chiêu định gì, nhưng thấy lạnh mặt, đành ngoan ngoãn nhận thua: "Thiếp giặt, giặt là !"
Nước xà phòng b.ắ.n ướt mũi giày nàng, hai tay nước lạnh ngâm đến nhăn nheo, đỏ ửng trông thật đáng thương.
Cửu Minh ỷ mắt bệnh giả vờ thấy, Tống Chiêu giặt thầm rủa.
Cửu Minh khuôn mặt nhỏ nhắn giận dỗi của Tống Chiêu, sinh động đáng yêu, bất giác khóe môi cong lên. Nhận nụ của , lập tức nghiêm mặt , chất vấn nàng:
"Thất tiểu thư đang mắng trong lòng ?"
"Không , nào dám," Tống Chiêu hờn dỗi, sức vò quần áo, ngẩng đầu lên.
"Thiếp coi như tổ tông mà thờ phụng còn kịp, mắng ? Hừ... ừm..."
Nàng bất giác hừ một tiếng, vội vàng "" một tiếng để che giấu.
Cửu Minh đương nhiên thấy, nhưng vạch trần nàng, mà cúi đầu khẽ một tiếng.
Tống Chiêu ngây , cảm thấy lừa, nhưng lừa ở , chỉ một mực lấy lòng.
Cuối cùng thấy Cửu Minh , nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm, quăng quần áo sang một bên, giơ những ngón tay đỏ ửng vì lạnh đến mặt Cửu Minh.
"Chàng xem tay sắp đông cứng , hôm nay giặt quần áo đến đây thôi nhé? Nếu vẫn sạch, sẽ cho một bộ y hệt, ?"
Cửu Minh khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của nàng, ép nàng giặt nữa.
Tính cả thời gian bà v.ú lấy nước, nàng cũng chỉ vò thời gian một chén , giữa chừng còn viện đủ lý do để lười biếng, giờ thấy nàng lấy lòng như , cơn giận cũng nguôi phần lớn.
Liền thuận theo lời nàng hỏi: "Cũng là cúc đá khổng tước? Cũng cần chín viên ?"
Tống Chiêu vội vàng gật đầu, "Mười viên cũng , chỉ cần giận ."
Tim Cửu Minh chùng xuống, đá khổng tước là cống phẩm của hoàng thất, vận chuyển hàng ngàn dặm từ Tây Vực đến Đại Lương, tốn nhiều nhân lực và vật lực, một viên trị giá trăm vàng. Thất tiểu thư Diệp gia mở miệng thể kiếm mười viên ?
Liên tưởng đến những bộ quần áo đắt tiền trong tủ, những phụ kiện giá trị, những đồ trang trí xa hoa trong phòng, và khi ngoài lễ hội, Thường Thanh tiện tay đưa cho một túi bạc vụn...
Hắn giả vờ vô tình hỏi: "Phủ nàng giàu ?"
"Không hẳn là giàu, tiền mua mười viên đá khổng tước thì vẫn ." Nàng đáp một cách bình thường, như thể mua đá khổng tước đơn giản như mua một chiếc bánh dầu .
Cửu Minh nhướng mày, lười biếng kéo dài giọng:
"Cũng đúng, đêm đó nàng , một khắc xuân tình... sẽ dùng trăm lượng vàng để đền đáp."
Nói xong, chăm chú Tống Chiêu, bỏ qua bất kỳ đổi nào khuôn mặt nàng, nhưng chỉ thấy nàng lộ vẻ mơ hồ.
Ánh mắt lạnh , cúi đầu chằm chằm mắt nàng, "Thất Nương," giọng thấp, mang theo ý vị nguy hiểm, "Hóa nàng quên ?!"
Nói xong, đợi Tống Chiêu phản ứng, bỏ , bước chân hoảng loạn.
Mà Tống Chiêu hề nhận , lúc trong đầu nàng ong ong, mắt càng mờ mịt, chìm đắm trong sự kinh ngạc của "một khắc xuân tình trăm vàng đền đáp"...
Nàng từng những lời điên rồ như ?
...
Bữa tối, Tống Chiêu như chuyện gì xảy , cùng Cửu Minh dùng bữa.
Hai im lặng dùng bữa xong, ngầm hiểu ai nhắc chuyện "trăm vàng đền đáp". Tống Chiêu , nàng giải thích rõ ràng lời đó với Cửu Minh.
thế nào, nàng vẫn nghĩ . Nếu trực tiếp mang trăm vàng đến mặt Cửu Minh, trực tiếp ném cả nàng ngoài ?
Hoặc chỉ hôm đó chỉ là lời điên rồ, khiến nghĩ keo kiệt nhỏ mọn ?
Nếu nàng cứ dùng tiền để đập , để cùng trải qua một đêm xuân, khiến trông đắn, và cũng coi thường ?
Màn đêm buông xuống, Tống Chiêu do dự quyết, mãi đưa chủ ý. May mà Cửu Minh nhắc , nàng cũng chần chừ .
Trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ t.ử đàn, bên chiếc ghế dài mềm mại, rải rác vài cuốn sách cũ và một bộ cờ ngọc Hòa Điền. Cửu Minh tựa nghiêng chiếc gối tựa bằng lụa xanh, tiện tay cầm một cuốn sách lật xem đặt sang một bên. Ngón tay thon dài nhặt một quân cờ đen, tự đối cờ.
Tống Chiêu vén váy xuống cạnh , liếc hai phe đen trắng bàn cờ, đang giao tranh ác liệt.
Nàng phiền, tiện tay rút một cuốn "Lục Thao" từ bàn, cầm trong tay lật xem.
Trong lúc lật trang sách, vài sợi tóc rũ xuống cổ tay Cửu Minh đang cầm quân cờ, giống hệt như kiếp tranh định trong ván cờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/do-phu-dung/chuong-27-vi-thiep-thich-chang-ma.html.]
Cửu Minh cúi đầu, thấy nàng yên tĩnh sách, hỏi: "Thất tiểu thư thích nghiên cứu binh pháp ?"
"Cũng thích lắm. Nguyện vọng của là thiên hạ thái bình, biển lặng sông trong ? Thiếp xem thử, thế nào để thực hiện." Tống Chiêu nghiêm túc .
Thực nàng chỉ tìm cớ để ở bên Cửu Minh mà thôi.
Cửu Minh dường như khẽ một tiếng, để ý nữa, tiếp tục chuyên tâm đ.á.n.h cờ.
Tống Chiêu quanh, lấy một cây nến từ bên cạnh, đặt bên bàn nhỏ, điều chỉnh cho sáng hơn.
"Mắt vẫn khỏi, đừng quá mệt mỏi, là sách cho nhé?" Tống Chiêu nghiêm túc .
Cửu Minh , cũng , nghiêng đầu nắm quân cờ đen do dự.
Tống Chiêu cho rằng đồng ý, vui vẻ lật đến thiên "Thủ Quốc" của "Lục Thao", to:
"Văn Vương hỏi Thái Công rằng: 'Giữ nước thế nào?' Thái Công : 'Trai, sẽ cho quân thiên chi kinh, tứ thời sở sinh, nhân thánh chi đạo, dân cơ chi tình.' Văn Vương liền trai bảy ngày, bắc diện tái bái mà hỏi…”
Lâu sách, là loại văn chương khó hiểu , thật sự khô khan và vô vị. Tống Chiêu mấy trang lơ đãng.
Nàng cởi giày, trèo lên ghế dài mềm mại, quỳ nửa vươn tay kéo đùi Cửu Minh, để duỗi thẳng. Lại Cửu Minh một cái đầy ý vị, xuống, gối đầu lên đùi .
"Chàng chuyên tâm đ.á.n.h cờ, nghỉ một lát tiếp."
Tống Chiêu , cầm sách trong tay, lật lật , chuẩn tìm một bài quá khó hiểu để .
Cửu Minh vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , sợ che lên mặt Tống Chiêu. Một luồng nóng bỏng ập đến đùi, khiến cứng đờ tại chỗ, nhúc nhích.
Tống Chiêu kéo tay áo , ngọt ngào :
"Phu quân, Lan Khê của những món điểm tâm ngon nào? Chàng đây ở nhà, thích ăn gì? Ngày mai tự tay cho ?"
Dân gian đều "Muốn lòng lang quân, hết nấu món ngon", bản cô nương đến cả bếp núc cũng xuống , hẳn sẽ cảm động chứ? Tống Chiêu thầm nghĩ.
Cửu Minh cúi đầu vẻ mặt ngây thơ của nàng, ánh mắt khỏi liếc ngón tay nàng. Buổi trưa giặt quần áo còn nũng nịu ngón tay đông lạnh, giờ định tự tay nấu ăn ? Nếu ngày mai ngón tay rách một vết, cũng do chịu trách nhiệm ?
"Quân t.ử ham khẩu vị, cần tự xuống bếp." Cửu Minh dứt khoát từ chối.
"Chẳng lẽ nếm thử hương vị quê nhà ? Thiếp tìm một đầu bếp giỏi nấu món Lan Khê, chuyên món ăn cho ." Tống Chiêu vội vàng bổ sung.
"Không cần phiền phức, lãng phí..."
Cửu Minh vốn lãng phí tiền bạc, nhưng lời đến miệng nuốt .
Tống Chiêu hiểu ý, liền nhớ đến cái nút thắt "trăm vàng đền đáp" . Liền kéo tay áo Cửu Minh, bĩu môi, giận oán :
"Hóa đang giận chuyện . Lời của thuyền hoa, là coi thường , chỉ là... chỉ là..."
Nàng đỏ mặt, đôi mắt cũng lặng lẽ nhuộm một màu hồng.
"Chỉ là gì?" Cửu Minh đặt quân cờ xuống, vươn tay ôm vai nàng, kéo nàng lên một chút, ngăn nàng rơi xuống.
Tống Chiêu tiện tay ôm lấy eo , đằng chân lân đằng đầu dựa lòng , vùi đầu n.g.ự.c , buồn bã :
"Tình cảnh ngày đó thất lễ , trong lúc cấp bách, như ... chỉ là sợ cần nữa..."
Lời thật giả rõ, nhưng vẻ thẹn thùng của nàng, Cửu Minh gần như tin là thật, nhưng vẫn chất vấn:
"Phủ Diệp gia các nàng chuyên thuốc, những thứ độc như 'Túy Xuân Phong', nàng cách giải ? Thuốc trong túi của nàng, cũng giải ?"
Cửu Minh giả vờ như chuyện về viên t.h.u.ố.c hộ tâm.
"Trong túi là t.h.u.ố.c bảo vệ tâm mạch của . Từ nhỏ tâm mạch của tổn thương, nên thường mang theo t.h.u.ố.c . 'Túy Xuân Phong' mạnh, cách giải độc thông thường tác dụng, hơn nữa bệnh tim, chỉ thể cùng ... như mới hại thể." Tống Chiêu cẩn thận giải thích.
Thấy Cửu Minh im lặng, dường như tin. Tống Chiêu đành dùng chiêu cuối, lay cánh tay Cửu Minh, dùng giọng nũng nịu :
"Dù thì và hôn ước, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên , chỉ là sớm hơn một ngày thôi, nếu bận tâm, chi bằng chúng tổ chức lễ thành sớm hơn."
" như , phụ và ca ca sẽ kịp ngày lành. Chàng đồng ý ? Hay là đồng ý? Là hài lòng với hôn sự của chúng ? Hay là hài lòng với ?"
Tống Chiêu nghĩ, nàng và Cửu Minh gạo nấu thành cơm, những lời đó cũng nên thuận lý thành chương, còn cần tính toán ?
" từ xưa đến nay, chuyện hôn nhân là do phụ mẫu định đoạt, mai mối tác thành. Phụ mẫu mặt, phụ và ca ca nàng về, thể thành sớm?" Cửu Minh .
Mắt Tống Chiêu sáng lên: "Nói như , đồng ý chúng thành ? Đã đồng ý , tại còn giận , một trăm lượng vàng đó, sẽ đưa cho ."
Hơi thở của Cửu Minh ngừng , ánh mắt cũng tối sầm: "Nếu ngày đó xuất hiện thì ? Đây là chuyện một trăm lượng vàng."
Tống Chiêu ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên quyết, giọng điệu chân thành, từng chữ từng câu :
"Nếu đến, sẽ nhảy xuống hồ, dù trúng độc mà c.h.ế.t, cũng sẽ để khác chiếm đoạt."
"Chàng tin cũng quan trọng, ngày đó hôn ước với , chính là xác định . Hơn nữa, chỉ , và chỉ thể là !"
Mắt nàng thẳng Cửu Minh, né tránh, lời mạnh mẽ, giống như giả dối.
"Tại nhất định là ?" Cửu Minh cúi mắt, trong lòng dậy sóng.
Tống Chiêu mỉm , "Bởi vì thích !"
Nghe , Cửu Minh nhướng mày. Câu trả lời mà đêm qua cố chấp tìm kiếm, cứ thế nàng nhẹ nhàng , khiến cho việc trằn trọc khó ngủ đêm qua trở thành trò .
Rõ ràng hôm qua, nàng đối với Hách Liên Tín còn động lòng hơn, tiếc diễn kịch với để Hách Liên Tín ghen, khi Hách Liên Tín còn tỏ vẻ thất thần, cho phép chạm , nếu đó là thích, đây là gì?
Ân ái một đêm? Tình duyên thoáng qua?
Thích, thể một cách tùy tiện như . Tình cảm, thể một cách dễ dàng như . Trong lời nàng rốt cuộc mấy phần thật? Mấy phần giả?
Cửu Minh lạnh mặt, đỡ nàng dậy, lạnh lùng :
"Đêm khuya , Thất tiểu thư vẫn nên về , ở phòng của nam nhân bên ngoài, thể thống gì!"
Tống Chiêu cảm thấy khó hiểu, rõ ràng còn ôn hòa, trở mặt ? Thật là thất thường!
Nàng nhanh chóng lướt qua những lời trong lòng, nàng sai gì ? Chẳng lẽ vẫn là chuyện một trăm lượng vàng?
Tống Chiêu cam lòng, nắm lấy tay Cửu Minh, vội vàng biện bạch:
"Chàng yên tâm, lời giữ lời, một trăm lượng vàng tuyệt đối sẽ thiếu, nếu tin, thể giấy nợ cho ."
"Nàng đang gì ?" Cửu Minh nhíu mày.
"Thiếp ngay."
Tống Chiêu đến bàn sách phía , trải giấy tuyên thành, định đặt bút, Cửu Minh giật lấy.
"Hoang đường!" Cửu Minh tức giận , những lời đùa giường đó, thể đường đường chính chính ? Nàng là ngây thơ ? Hay là cố ý ?
"Những gì đều là thật, chỉ là chịu tin ." Tống Chiêu vô cùng tủi , giọng còn mang theo tiếng .
Cửu Minh bỏ , nhưng tay áo Tống Chiêu kéo . Tống Chiêu nước mắt lưng tròng, chịu buông tay.
Cửu Minh c.ắ.n răng, ôm nàng lên bàn sách, ánh mắt ngang tầm với mắt nàng, nghiêm túc hỏi nàng:
"Nàng thật sự thích ? Không thì ? Tất cả những gì hôm nay, đều là để cùng nối tình xưa, tiếp tục đêm thuyền hoa?"
Tống Chiêu đỏ mặt, c.ắ.n môi , gật đầu, một giọt nước mắt, trào khỏi khóe mắt.
"Nàng tủi như , là vì nàng dối. Trái tim nàng cho nàng , nàng hề thích , cũng thì , cho nên nàng mới . Nàng, ..."
CuuNhu
"Không , , , ..."
Tống Chiêu nức nở thành tiếng, nàng rốt cuộc , rõ ràng vẫn luôn ở thế thượng phong, tại tình thế xoay chuyển nhanh chóng, Cửu Minh tin nàng nữa?
"Không cần nữa, thích thích, chỉ trái tim nàng , nàng hãy hỏi trái tim . Rồi những gì nàng hôm nay, đó là thích ? Hay là cố ý nịnh nọt. Thích một , sẽ như , như ?"
Cửu Minh lưng , mặc cho Tống Chiêu đến nghẹn ngào, thể cứng đờ chịu đầu .
Tống Chiêu còn mặt mũi nào ở , lóc chạy ngoài.
Nàng lao lòng Phục Linh, lớn: "Ta hỏng , Cửu Minh đúng là một tên cứng đầu, thất thường, cần nữa. Ngày mai bảo cút khỏi phủ. Còn tìm linh thảo gì nữa, cứ để mù !"
Phục Linh : "Tiểu thư lời giận dỗi , chút thất bại thể khó Thế t.ử gia minh thần võ của chúng ? Ngày mai tiểu thư cứ thử ... nếu , chúng cứ như ..."
Tống Chiêu nhòe cả mặt, nhưng vẫn : "Vậy thì ngày mai thử ."
"Cửu Minh, chúng còn nhiều thời gian..."