Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đình viện thâm thâm - 7

Cập nhật lúc: 2024-06-09 15:12:58
Lượt xem: 520

Trong lòng ta không tự chủ được dâng lên lửa giận, chén trà trên tay liền rơi mạnh xuống mặt bàn đá.

Thanh Mai nghiêm khắc nói: “Làm càn, ở trước mặt cô nương chúng ta nói những lời bẩn thỉu này.”

Các ni cô im lặng một lát. Họ lớn lên trong ngôi chùa này, biết không thể đắc tội với ai.

Một ni cô đen gầy tiến lên thở dài nói: “Thí chủ thứ tội, bần ni không phải cố ý quấy rầy, mà là đang dọn dẹp môn phái.”

“Tiểu sư phụ nói xem, nàng ấy phạm vào tội gì?”, ta giả vờ tò mò hỏi.

“Tư thông với người khác, sinh ra nghiệt chủng, phá đại giới Phật môn.” Ni cô béo đáp, đẩy Minh Kính về phía trước một cái.

Dưới tay áo rộng thùng thình, một đứa bé được giấu kín.

Tuy đang trong tình thế chật vật, mặt mày Minh Kính vẫn như bức tranh sơn thủy, bình thản mà tỉnh táo, bảo vệ chặt đứa trẻ trong lòng, không để cho nó trải qua chút kinh hãi nào.

Ta đã nghe qua đủ loại đồn đãi của Minh Kính, một trong số đó chính là có con hoang.

“Nói suông không tính, ngươi có chứng cớ gì?” ta phe phẩy quạt tròn hỏi.

“Chúng ta đã thấy nàng ta lôi kéo với một người đàn ông.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Còn tận mắt nhìn thấy đàn ông kia chạy tới nơi này.”

“Làm càn! Đây là sương phòng cô nương chúng ta nghỉ ngơi, các ngươi dám nói hươu nói vượn như vậy! Bây giờ ta sẽ đi mời trụ trì lại đây, để xem chuyện tốt này.” Thanh Tước quát.

“Thanh Tước, nếu các tiểu sư phụ muốn lục soát, cứ để cho bọn họ lục soát, để tránh việc nghĩ chúng ta là đồng bọn, cũng được.” Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn hai ni cô một mập mạp, một gầy gò: “Nếu không có người, các ngươi cần phải cho ta một lời giải thích.”

Ni cô mập mạp liếc mắt nhìn các tiểu ni cô khác, không hành động, những tiểu ni cô khác tự nhiên cũng không dám hành động.

Tiểu thư nhà quan, bọn họ vẫn là sợ hãi.

“Các ngươi cần phải hiểu rõ, cơ hội chỉ có lần này, nếu không tìm ra thứ gì, vậy các ngươi chính là vô duyên vô cớ vu hãm Minh Kính.”

“Là chúng ta quấy rầy, kính xin thí chủ thứ tội.” Ni cô gầy khom người xin lỗi, dẫn mọi người chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại, các ngươi có thể đi, Minh Kính ở lại.” Ta muốn trút giận thay cho Minh Kính: “Hơn nữa, các ngươi phải nhận lỗi với Minh Kính, phải tự trải nghiệm mà xin lỗi.”

Bước chân các ni cô dừng lại.

“Thí chủ... đây là ý gì?” Giọng ni cô gầy có chút sợ hãi.

“Ý tứ rất đơn giản, các ngươi ai cào mặt, ai đánh nàng, ai mắng nàng, thì hãy làm chuyện tương tự với chính mình.” Ta cười cười: “Nếu không, ta cũng không tha cho các ngươi.”

Ánh mắt các ni cô tụ tập trên người ni cô mập mạp và ni cô gầy gò, hiển nhiên, bọn họ là người dẫn đầu gây rối.

“Thí chủ, nói cũng không thể nói lung tung, gương mặt của Minh Kính là chính nàng làm bị thương...”

Ni cô gầy còn chưa nói xong, đã bị Minh Kính cắt ngang: “Thỉnh thí chủ cho bọn họ rời đi.”

Ta kinh ngạc nhìn về phía Minh Kính, nàng thời niên thiếu, đã có bóng dáng cùng tính cách thời trung niên.

Ta suy nghĩ một chút, đồng ý yêu cầu của Minh Kính.

Kết quả của chuyện này, là trụ trì đến xử lý.

Đương nhiên, ta sẽ bảo Thanh Mai đi nói rõ ngọn nguồn với trụ trì.

Sau khi các ni cô đi rồi, ta vội vàng bảo Thanh Tước đi lấy chút thuốc tới đắp lên cho Minh Kính.

“A! Thật sự có con!” Thanh Tước thần kinh thô đến bây giờ mới phát hiện.

[Bạn đang đọc Đình viện thâm thâm được edit và đăng tại Nhân Trí page]

Minh Kính một tay đánh Phật hiệu: “Thí chủ, đứa trẻ là ta nhặt được ở trên núi, không đành lòng để nàng mất mạng nơi hoang dã, cho nên mới mang về. Không nghĩ lại khiến các sư tỷ sư muội hiểu lầm như vậy, làm loạn đến trước mặt thí chủ, thật sự là tội lỗi.”

“Ngươi có lòng tốt, nhưng bọn họ chẳng phân biệt được thị phi bám riết lung tung.” Ta tức giận thay nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dinh-vien-tham-tham/7.html.]

Minh Kính lẳng lặng nhìn ta: “Đa tạ thí chủ tương trợ.”

Thanh Tước băng bó cho nàng, ta lại dặn dò vài câu, mới chia tay với Minh Kính.

“Thanh Mai, ngày mai ngươi phái người dò hỏi xem xung quanh đây có v.ú em thành kính tín Phật nào nguyện ý lên núi chăm sóc đứa bé kia không?” Ta nói với Thanh Mai.

Minh Kính đối với ta có ơn, ta không thể ngồi yên không để ý tới.

“Cô nương, nếu truyền ra ngoài...” Thanh Mai có chút chần chờ.

Không sao, làm bí mật một chút là được.

Thanh Mai gật gật đầu, trả lời vâng.

“Cô nương, người kia làm sao bây giờ?” Thanh Tước chen vào nói.

“Ai?” ta không kịp phản ứng.

“Ai nha, chính là...” Thanh Tước hướng sương phòng bĩu môi.

Ta nhất thời nhớ tới, trong phòng còn cất giấu một đàn ông!

5

 

“Cô nương, nô tỳ vào xem trước.” Thanh Tước đi ở phía trước, sợ ta bị nam tử xa lạ này va chạm.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Cửa mở ra, sương phòng nhỏ cũng không thấy bóng người.

 

“Chẳng lẽ trốn rồi?” Thanh Tước khom lưng chuẩn bị kiểm tra đáy giường.

 

“Không cần nhìn nữa, hắn đã đi rồi.” Ta chỉ vào cửa sổ nửa đóng nửa mở nói.

 

“Người này rất vô lễ, còn chưa nói cám ơn đã đi, làm hại chúng ta lo lắng đề phòng.” Thanh Tước có chút không vui.

 

“Đi rồi mới tốt, đỡ phải sinh chuyện, nếu là chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh cô nương chúng ta còn muốn hay không?”

 

“Cô nương, chúng ta nghỉ một lát rồi đi thôi, thời gian không còn sớm.”

 

Ta gật gật đầu, dựa vào đệm mềm nhắm mắt dưỡng thần.

 

“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ.

 

“Quấy rầy cô nương, xin hỏi cô nương có thấy một vị nam tử mặc y phục màu xanh sẫm không?” Giọng điệu, giống như có một loại quy âm luật điệu đặc biệt.

 

Ba người chúng ta liếc nhau, Thanh Mai bình tĩnh đáp: “Chưa từng thấy qua.”

 

Loading...