Đình viện thâm thâm - 38
Cập nhật lúc: 2024-07-18 10:38:08
Lượt xem: 160
Ta không tiếp lời, mặc cho chàng tự nói.
Bóng dáng chàng cầm túi tiền chiếu lên cửa sổ, ta lẳng lặng nhìn bóng dáng đó đánh giá túi tiền từ trên xuống dưới.
Tựa hồ qua thật lâu, chàng thưởng thức túi tiền tới tới lui vài lần, có chút không nỡ nói: “Thời gian không còn sớm, ta nên đi.”
Nói xong lại đưa tới một khối ngọc bội: “Nếu có việc, nàng mang khối ngọc bội này đến Vương phủ, quản gia sẽ an bài.”
Ta nhận lấy ngọc bội, trịnh trọng nói: “Ngài bảo trọng nhiều hơn.”
Chàng gật đầu, sau đó biến mất trong gió.
Ta giật mình sửng sốt trong chốc lát, hạ lệnh cho Thanh Mai dẹp đường hồi phủ.
Xe ngựa vừa tới cửa, tiểu nha hoàn vội vàng bẩm báo: “Phu nhân, đại phu nhân gọi người qua.”
Xem ra, là đã đợi một thời gian.
Ta khẽ nhíu mày: “Đại phu nhân có nói là chuyện gì không?”
Tiểu nha hoàn lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
“Biết rồi, nói với đại phu nhân trước, lát nữa ta sẽ qua.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tiểu nha hoàn gật gật đầu, nhanh chóng chạy đi.
Thanh Mai đỡ ta xuống xe ngựa, cẩn thận hỏi: “Phu nhân, bây giờ qua luôn sao?”
“Vừa mới từ bên ngoài trở về, người đầy bụi đất liền đi gặp đại phu nhân, thật sự không nên, về rửa mặt chải đầu trước đã.”
Nếu bà ta đang chờ ta, dứt khoát để cho bà ta chờ cho đủ.
25
Ta vừa bước vào cửa, chén trà của Đại phu nhân nặng nề rơi xuống bàn, nước trà rơi ra lưu lại dấu vết uốn lượn.
Bà ta liếc ta một cái, nhìn Lý ma ma cười khẩy nói: “Ngươi xem, có người gả vào Hầu phủ đã nửa năm, càng ngày càng có phong thái phu nhân, ngay cả mẹ chồng như ta cũng phải tuân thủ quy tắc chờ người.”
Lý ma ma làm tâm phúc của bà ta, tự nhiên hiểu được ý tứ của bà ta, vội vàng nói tiếp: “Là Đại phu nhân rộng lượng, nếu là nhà khác, chắc là phải quỳ một canh giờ.” Vừa nói vừa cố ý dùng ánh mắt chỉ trích ta.
Lời như vậy đối với ta không hề có tác dụng, ta chỉ làm như không nghe thấy, cười khanh khách nói: “Khí sắc Đại phu nhân không tệ, buổi sáng con đi chùa Tê Hà cầu phúc, ni cô nơi đó nói, đại phu nhân có phúc tướng sống lâu trăm tuổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dinh-vien-tham-tham/38.html.]
Ta dừng một chút lại nói: “Chỉ là không nên để tâm mọi chuyện quá mức, ảnh hưởng phúc thọ.”
Phu nhân nghe ra ý của ta, cười khẩy.
Ta thỉnh an lấy lệ, tìm một cái ghế bình yên ngồi xuống, tóm lại là bà ta tìm ta có việc muốn nói, bà ta gấp chứ không phải ta.
Quả nhiên, qua một lát, bà ta thấy ta không có chút ý tứ hỏi thăm, kiềm chế không được mở miệng nói: “Ta tìm ngươi tới là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, qua vài ngày là ngày thành hôn của em trai ngươi, quý phủ chúng ta phải nở mày nở mặt.”
Ta nghi hoặc nhìn về phía bà ta, ta cũng không phải quản gia Hầu phủ, bà ta muốn làm gì thì làm.
Đại phu nhân ưu nhã dùng khăn lau khóe miệng: “Dù sao thì em dâu của ngươi cũng không giống ngươi, là con gái của gia đình giàu có, tổ tiên ba đời đều là người đọc sách.”
“Đúng là thư hương thế gia.” Ta đồng ý.
“Ngươi là con dâu lớn của Hầu phủ, Hầu phủ tương lai sẽ giao cho ngươi quản, ngươi phải cùng tiến cùng lùi với Hầu phủ. Chuyện này làm tốt, trên mặt ngươi cũng có hào quang.”
“Con vừa nghĩ tới cùng một nữ tử như vậy làm chị em dâu, quả thật rất vui vẻ.”
Đại phu nhân sửng sốt, như không ngờ ta lại snhư vậy, hung hăng trừng ta một cái: “Ta thấy ngươi là cố ý muốn tức c..hết ta.”
“Con dâu không rõ là chỗ nào làm cho đại phu nhân không hài lòng, mong rằng đại phu nhân nói rõ.” Ta không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
Nói qua nói về, bà ta nhìn ra ta giả ngu giả ngốc, không cần thể diện phu nhân Hầu phủ, nói rõ: “Ta không vòng vo với ngươi, thể diện của Hầu phủ phải dựa vào bạc, nếu ngươi thức thời hãy nhanh chóng bảo mẹ ngươi chuẩn bị chút bạc tốt đưa tới cửa, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Lần đầu tiên nhìn thấy người đòi tiền đúng lý hợp tình như vậy, không hổ là phu nhân Hầu phủ.
“Đại phu nhân nói thẳng là được, cần gì phải đi một vòng lớn như vậy, tối nay con sẽ cho người đưa thư về.”
Bà ta đối với sự chịu thua của ta rất là hài lòng, bày ra tư thái trưởng bối giáo huấn nói: “Ngươi cũng là một tiểu thư quan gia, lại không biết nghe lời. Ngươi như vậy, sau này quản gia như thế nào đây, bụng dạ của hạ nhân làm sao có thể nhìn rõ...”
Ta lười dong dài với nàng, lên tiếng cắt đứt: “Đại phu nhân, người cũng biết cậu của con hôm nay rời khỏi hoàng thương, xoay sở bạc sẽ khó khăn một chút, mong rằng đại phu nhân để con rời đi trước, chuẩn bị trước.”
Bà ta bị ta chặn lại, muốn phát tác, lại sợ ta không lấy bạc, đành phải oán hận nói: “Đi đi, nếu không tốt, ta lấy ngươi ra hỏi.”
Ta không nhanh không chậm lui ra, Thanh Mai lúc này mới nhíu mày hỏi: “Phu nhân, thật muốn cho người trở về sao?”
Cũng đúng, ta gả vào Hầu phủ không quá nửa năm, Đại phu nhân ngoài sáng trong tối sai người đòi bạc vài lần, quả thực khinh người quá đáng.
“Sao ngươi lại cũng hồ đồ thế, ta cũng chỉ nói cho có mà thôi.” Ta cười đáp.
“Nếu đại phu nhân chất vấn thì phải làm sao?”, nàng lo lắng thay ta.
“Hỏi thì hỏi, có thể bỏ ta trong lúc con trai út cưới vợ sao? Nếu là như thế, chỉ sợ ngay cả con dâu nhỏ bà ta cũng không có.”