Đình viện thâm thâm - 35
Cập nhật lúc: 2024-07-18 10:37:38
Lượt xem: 129
“Chờ đến đầu xuân ấm áp, nàng và biểu tỷ ta cùng ra ngoài cưỡi ngựa ngắm phong cảnh, không nên buồn bực ở nhà, trong lòng cũng thoải mái hơn.”
Ta và Hứa Thế Bình làm phu thê hơn mười năm, hắn chưa bao giờ biết ngày sinh của ta. Người trước mắt, tổng cộng mới gặp mặt ba lần, ngay cả ngày sinh nhật của ta cũng ghi nhớ.
“Đa tạ ngài, ta rất thích.”
Về lý không nên nhận, về tình ta không thể cự tuyệt.
Kỳ thật ta cũng không biết cưỡi ngựa, thậm chí có chút sợ hãi.
“Vậy ta sẽ cho người dắt qua cho nàng xem.”
Đến khi ta kịp phản ứng, trong viện đã có một con ngựa nhỏ màu trắng. Toàn thân trắng như tuyết, bốn vó đen nhánh. Đồ dùng cho ngựa đã chuẩn bị xong, hiển nhiên là đã chọn lựa kỹ càng.
Lý Trạm vây quanh ngựa, ánh mắt không che giấu được sự đắc ý và thích thú.
Ngại dáng vẻ của chàng, ta đành phải ghé sát vào cùng chàng xem ngựa.
“Con ngựa này sinh ra rất đẹp.” Ta nghĩ một đằng nói một nẻo, kỳ thật ta đối với ngựa căn bản dốt đặc cán mai.
“Ta còn chưa kịp đặt tên, đã tặng nàng, nàng cho nó một cái tên đi.”
Ta không giả vờ suy nghĩ: “Hay gọi là Tầm Mai đi.”
Chàng gật đầu như thật: “Là một cái tên hay, có nghệ thuật.”
Ta được khen có chút không tốt lắm.
“Đi lên thử xem?” Chàng nhìn ta như một đứa trẻ, thật sự là làm cho ta khó xử.
“Cái này...” Ta đành phải thừa nhận: “Ta không biết cưỡi ngựa.”
Chàng ngây ra một chút, hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này.
Ta không đành lòng nhìn chàng thất vọng: “Trước kia thật ra ta muốn học, đáng tiếc bà nội ở nhà cảm thấy, con gái nê học may vá quan trọng hơn. Nếu ngài không chê, dạy ta một chút?”
Ta tưởng... Ta nghĩ hắn sẽ ngượng ngùng, sau đó từ chối.
Không ngờ, hắn vui vẻ đáp lại.
Ta ưu sầu nhìn đầu ngựa, lại ưu sầu nhìn bàn đạp.
Luôn lo lắng thứ này ném ta xuống đất.
“Đừng sợ, nàng đạp lên ghế nhỏ. Ta dắt ngựa dẫn nàng đi hai vòng là quen thôi.” Chàng nghiêm túc khích lệ ta.
Ta đành phải kiên trì lên ngựa.
Trên lưng ngựa, có một cảm giác không tầm thường, hoàn toàn không giống đi trên mặt đất. Đứng cao hơn cũng nhìn xa hơn.
“Chuẩn bị xong chưa? Ta dắt đi hai vòng?” Chàng dò hỏi.
Ta gật gật đầu, nếu đã lên ngựa, tốt xấu gì cũng phải học được, nếu không sẽ khiến chàng xem thường.
Ngựa nhỏ đi hai bước, lung lay lắc lư, rất thú vị. Xem ra cũng không phải rất khó.
Ta đắc ý nhìn về phía Lý Trạm, khoe khoang sự dũng cảm của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dinh-vien-tham-tham/35.html.]
“Có muốn thử chạy một chút không?” Chàng cười nói.
“Được.” Ta nhanh nhẹn linh hoạt, cưỡi ngựa chắc không khó.
Thân ngựa bỗng nhiên xóc nảy, cảm giác mất khống chế đột nhiên gia tăng. Ta theo không kịp tiết tấu, có chút sợ hãi cúi người xuống.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Lý Trạm cầm tay ta.
Bàn tay của chàng rất lớn, hơi mang theo mồ hôi, không hiểu sao cho ta cảm giác an toàn.
“Thẳng người lên, đi theo tiết tấu của ngựa, sẽ rất vững vàng.” Lý Trạm chạy theo bên cạnh, kiên nhẫn dạy ta.
Ta dựa theo cách nói của chàng, chậm rãi đứng thẳng dậy, cầm dây cương, rất nhanh thích ứng tiết tấu chạy chậm.
Gió mùa đông phả vào mặt, khiến người ta có cảm giác sảng khoái hơn một chút.
Chạy hai vòng, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Đợi xuống ngựa, chàng tự nhiên đưa tay ra, ta do dự một chút, đỡ tay chàng bước xuống.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
23
Ta cùng chàng chậm rãi đi vòng quanh viện nhỏ.
Mũi ngửi được mùi thơm trên y phục của chàng, không hiểu sao cảm thấy ấm áp
Có lẽ, chuyện của cậu, ta có thể nhờ chàng giúp đỡ?
Nhưng nghĩ lại, có thể sẽ mang đến phiền toái cho chàng? Dù sao chàng cũng là Vương gia, nhất cử nhất động đều có người theo dõi.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn hạ quyết tâm cầu xin. Dù sao, cậu đối xử với ta tốt như vậy, ta làm sao nhẫn tâm nhìn cả nhà cậu lâm vào trong vòng xoáy.
“Vương gia... nghe nói Vương gia và người của phủ Nội vụ quen thân, ta có một chuyện muốn mời Vương gia giúp.” Ta do dự một lát, nói ra tâm sự của mình.
“Cứ nói thẳng không sao, nếu ta có thể giúp đỡ, nhất định sẽ tận lực.” Chàng nhìn về phía ta.
“Nhà cậu ta làm hoàng thương nhiều năm, bây giờ lớn tuổi, muốn về nhà làm ruộng, trải qua cuộc sống nhàn nhã với con cháu, không biết Vương gia có thể nói giúp với người của phủ Nội vụ hay không.”
Ta nói ra ngọn nguồn.
“Cái này cũng không khó, ta nói với người của phủ Nội vụ là được.” Chàng khẽ gật đầu: “Chỉ là cậu của nàng đột nhiên lui ra, chỉ sợ làm cho người ta nổi tâm tư, quý phủ của ta thiếu nguồn cung ứng, chi bằng để cậu của nàng lấy danh tiếng Vương phủ, làm chút viẹc, nàng thấy thế nào?”
Lòng ta ấm áp, không ngờ chàng lại suy nghĩ cẩn thận như vậy.
Cứ như vậy, nhà cậu xem như không có gì phải lo lắng về sau.
Ta cảm kích nhìn chàng cười cười: “Đa tạ Vương gia, ta cũng không có gì có thể báo đáp Vương gia, nghe nói Vương gia sắp xuất chinh, ta đây chúc Vương gia sớm khải hoàn trở về.”
“Có những lời này của nàng, ta nhất định phải nỗ lực hết sức, nếu không chẳng phải phụ kỳ vọng của nàng sao.” Chàng cười trêu ghẹo nói.
Ta nhìn khuôn mặt chứa ý cười của chàng, không tự chủ được cong cong khóe môi.
Lý Trạm rất hăng hái, lại nói với ta rất nhiều chuyện hành quân đánh giặc, cho đến khi phu thê Chúc Thế Anh trở về, cùng nhau ăn cơm tối.
Trở lại Hầu phủ, Hứa Thế Bình không ngoài dự liệu ngủ trong phòng Liễu Như Mi.
Kiếp trước kiếp này, đều ân ái như vậy, làm cho người ta cảm thấy bọn họ hứa nguyện trên đá Tam Sinh. (ý nói bên nhau ba đời)