Đình viện thâm thâm - 25
Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:05:33
Lượt xem: 298
Thật lố bịch.
Ta lười so đo, qua loa đáp: “Vâng, đại gia.”
Hứa Thế Bình dường như phát hiện ta không thèm để ý, lại tới gần bên cạnh. Mặt hắn càng ngày càng gần, hơi thở quanh quẩn bên tai, kích thích ta nổi da gà.
Ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, e lệ mà bất đắc dĩ giải thích: “Đại gia, thân thể thiếp không khỏe...”
Lời còn chưa dứt, môi hắn đột nhiên ấn lên.
Sau một phen dây dưa, hắn mới hài lòng buông ta ra.
Hành vi thân mật, làm ta muốn nôn mửa.
Ta cố nén khó chịu, cúi đầu hỏi: “Đại gia tối nay ngủ ở chỗ này sao?”
“Đương nhiên.” Hắn trả lời.
“Vậy ngài ngủ phòng ngủ, thiếp ngủ sương phòng, để khỏi lây bệnh cho ngài.”
“Không cần, ta ngủ sương phòng là được. Dù sao nàng còn mang bệnh, không tiện dời tới dời lui.” Có lẽ là chiếm được tiện nghi, nhiệt độ không khí của hắn hòa vài phần: “Còn nữa, về sau không được nhét nha hoàn vào trong phòng ta.”
“Vâng.” Ta thuận theo đạo, trong lòng lại yên lặng tính toán, ngày sau phải làm sao tránh được dây dưa với hắn.
Ba đêm trước khi về nhà, Hứa Thế Bình đều ngủ ở sương phòng.
Đời này, Hứa Thế Bình dường như đã thay đổi tính tình, chẳng những cùng ta trở về nhà mẹ đẻ, còn chuẩn bị thêm quà tặng cho cha và em trai ta, cũng ra dáng con rể.
Trong bữa tiệc, hắn cùng cha nói chuyện thật vui vẻ, sau đó đến thư phòng tiếp tục nói chuyện phòng the.
Ta và mẹ mới nói hai câu, đã bị bà nội gọi qua.
Không cần phải nói, tất nhiên là Chu ma ma đến chỗ bà nội cáo trạng.
Mới vừa bước vào phòng bà nội, ta loáng thoáng cảm nhận được sự tức giận.
Ta làm bộ không biết, ý cười dịu dàng mời bà nội uống trà.
“Ta nghe nói, ngày đầu tiên thỉnh an ngươi đã bị bệnh?” Giọng bà mang theo chất vấn.
“Tạ bà nội quan tâm, chỉ là thân thể có chút không khỏe.” Ta giả ngu nói.
Bà nội cứng họng, cao giọng cả giận nói: “Ai hỏi ngươi những thứ này! Ngày đầu tiên đã dám bất kính với mẹ chồng, đây là quy tắc của nhà ai. Truyền ra ngoài, người mất mặt là Giang gia chúng ta.”
Trong lòng ta cười khẩy, mặt mũi Giang gia quan trọng như thế, sao còn muốn trèo lên cành cao Hầu phủ, lót đường cho con trai của mình.
“Bà nội à, bớt giận đi, con cũng không muốn như vậy.” Ta ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Chẳng biết tại sao, từ khi định thân với Hầu phủ, thân thể luôn không khỏe.”
Sắc mặt bà cứng ngắc trong chớp mắt, dường như nhớ tới chuyện khắc thê của đại gia Hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dinh-vien-tham-tham/25.html.]
“Được rồi, không nói những thứ này nữa.” Bà nội lảng sang chuyện khác: “Ta nghe Chu ma ma nói, ngân phiếu hồi môn của ngươi còn chưa cho Hầu phu nhân xem qua? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ta giương mắt ngây thơ nhìn về phía bà: “Bà nội à, cái này con cũng không rõ, cháu gái xuất giá, của hồi môn không phải nên ở trong tay cháu sao? Sao phải giao cho mẹ chồng.”
Tuy sớm muộn gì cũng phải giao ra, nói một câu, đỡ cho bà nội luôn cho là mình có nhiều năng lực.
“Ta thấy ngươi cánh cứng rồi, còn dám tranh luận.” Bà nội thẹn quá hóa giận ném chén trà lên bàn: “Cho dù ngươi gả đi, ta vẫn là bà nội của ngươi, bất kính với trưởng bối, ngươi nên biết kết cục thế nào.”
Đơn giản lại là uy h.i.ế.p đe dọa, không phải mẹ thì là em trai, hoặc là đưa đến từ đường.
Bà nội dường như cũng không ý thức được, ta hiện giờ đã là con dâu Hứa gia.
Ta rũ mắt xuống: “Bà nội nói quá lời rồi. Con chỉ là không biết nên mới hỏi thêm một câu mà thôi. Hai ngày trước con bị bệnh nên mơ hồ, quên mất chuyện này, ngày mai sẽ đi mời mẹ chồng xem qua.”
Bà nội đối với sự chịu thua của ta rất hài lòng: “Ừ, lúc đi mang theo Chu ma ma, hơn ba vạn lượng bạc trắng, còn cả nhiều cửa hàng như vậy, đối với Hầu phủ mà nói coi như là số lượng không nhỏ.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chu ma ma đứng ở một bên sắc mặt trong nháy mắt thảm bại, thân hình thiếu chút nữa duy trì không được.
Ta như cười như không liếc nhìn bà ta một cái, bà ta thế mới hiểu được, danh sách của hồi môn đã sớm bị ta điều chỉnh rồi.
16
Bà nội phát hiện thần sắc bà ta không đúng, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại run rẩy?”
Bà nội lớn tuổi, không thích người bên cạnh mang bệnh hầu hạ, kẻo lây bệnh cho mình.
“Lão... lão nô, bỗng nhiên hơi đau bụng, chắc là ăn đồ hỏng.” Chu ma ma cuống quýt giải thích, mồ hôi to như hạt đậu từ trán rơi xuống.
“Đồ vô dụng, còn không mau lui ra.” Bà nội không vui trách mắng.
Chu ma ma vội xoay người lui ra ngoài, nhìn ta vài lần như cầu xin tha thứ.
Có lẽ cảm thấy lời vừa rồi có chút nặng nề, sợ ta không chịu đem tiền tài chuyển giao cho Hầu phu nhân, bà nội quay đầu trấn an ta nói: “Trong lòng con không cần có vướng mắc, con có được nhà chồng tốt như vậy, người khác nghĩ cũng nghĩ không ra. Hơn nữa, còn có thể giúp đỡ gia đình, để cha và em trai con có tiền đồ tốt hơn.”
“Bà nội nói rất đúng.” Ta ngoan ngoãn đáp.
Giang phủ và Hầu phủ, vốn có thể là giao dịch tiền quyền đơn thuần, nhưng bà nội lại nhìn trúng thanh thế Hầu phủ, nhất định muốn nhét ta qua. Vừa muốn tiền đồ của con, lại muốn lây nhiễm thanh danh hiển hách của Hầu phủ, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.
Kiếp trước, ầm ĩ đến rối tinh rối mù.
Ta cúi đầu thở dài, ngoại trừ Hứa Thế Bình, tính cách mọi người đều không có gì thay đổi, có lẽ vẫn sẽ phát sinh chuyện kiếp trước, vẫn phải sớm chuẩn bị.
Điều quan trọng nhất là làm thế nào để tránh được cạm bẫy của mẹ chồng.
Trở lại Hầu phủ, ta vẫn xưng bệnh, đóng cửa không ra.
Đại phu nhân rốt cuộc sốt ruột hơn ta, sai người mời ta qua nói chuyện.
Lư hương khói nhẹ lượn lờ, tạo cảm giác yên tĩnh ôn hòa trong gian phòng.