Đình viện thâm thâm - 24
Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:05:13
Lượt xem: 235
Ta đang cẩn thận sắp xếp đồ đạc thì một tiểu nha hoàn bỗng nhiên bái ở trước mặt.
“Nô tỳ Thúy Liễu ra mắt phu nhân, Đại phu nhân nói, người vừa tới quý phủ, có lẽ có rất nhiều chuyện cần sửa sang lại. Đại phu nhân bảo nô tỳ để ý ba thứ này trước, giúp người một tay.”
Tiểu nha hoàn miệng lanh lợi, lời nói rất hay.
Rõ ràng là thông cảm vì sức khoẻ ta không tốt, trên thực tế là phái người giám thị hành động của ta.
“Đa tạ Đại phu nhân, thay ta suy nghĩ chu đáo.” Ta cười đáp.
Tạm thời giữ lại trước, không chừng có tác dụng.
Bởi vì thân thể không khỏe, ta ở trong viện dùng cơm tối, không cần đi đến chỗ Đại phu nhân đứng theo quy tắc.
Thanh Mai đỡ ta chậm rãi tản bộ trong viện nhỏ, hít thở không khí.
Tiết trời cuối thu, trong viện bày mấy chậu hoa cúc màu vàng kim, theo gió lay động, có một phen phong tình khác.
Ngay khi ta và Thanh Mai thưởng thức hoa cúc, phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Quay đầu nhìn lại, là Hứa Thế Bình.
Khác với lúc gặp mặt buổi chiều, khuôn mặt hắn căng thẳng, ánh mắt hơi đè xuống, độ cong của miệng cũng rủ xuống vài phần.
Dáng vẻ này ta không thể quen thuộc hơn, là biểu hiện khi tức giận của hắn.
Trước đây ta đặc biệt sợ biểu hiện này của hắn, luôn cảm thấy là mình chọc cho hắn mất hứng. Hiện tại xem ra, bản thân hắn chính là một tên ủ rũ thất thường, không biết bị tức ở đâu, trở về bày sắc mặt này cho ta.
“Sao đại gia lại trở về lúc này? Cũng không cho người bẩm báo một tiếng.” Ta làm bộ như không thấy mặt thối của hắn, ngữ khí tự nhiên hỏi.
Hắn nhìn ta một cái, nhíu chặt mày, không trả lời, đi vào trong phòng.
15
Ta cố ý lắc lư một lúc mới đi vào, Hứa Thế Bình đang ngồi trên ghế, nghịch nhẫn ngọc trong tay.
“Đại gia có chuyện gì không vui, không ngại nói với ta, coi như giải sầu đi.” Ta giả vờ quan tâm.
Động tác của hắn dừng lại, nhướng mày hỏi ngược lại: “Nàng thật sự không biết?”
Ta cũng không phải đi guốc trong bụng hắn.
Trên mặt ta cười đến dịu dàng: “Đại gia không nói, thiếp làm sao biết.”
Hắn trầm mặc trong chớp mắt, hơi có vẻ không vui nói ra nguyên do: “Đang yên đang lành, nàng đưa hai nha hoàn đến thư phòng là có ý gì?”
Trước kia hắn không phải thích cùng nha hoàn xinh đẹp lăn lộn sao? Nạp năm thê bảy thiếp không nói, còn thu vài nha đầu thông phòng. Sao bây giờ lại đưa nha hoàn đến lại không vui.
Chẳng lẽ, là cảm thấy ta sai nha hoàn tìm hiểu hành tung của hắn sao?
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dinh-vien-tham-tham/24.html.]
Đúng là lãng phí lòng tốt của ta.
Trước mặt hắn, tự nhiên không thể nói thật.
Ta dịu dàng tri kỷ giải thích: “Thiếp sợ đại gia ở thư phòng cô đơn, cho nên mới sai hai nha hoàn tri kỷ hầu hạ.”
Nhìn thoáng qua Hứa Thế Bình mặt thối, bỗng nhiên ý thức được cái gì: “Chẳng lẽ, bọn họ làm cho đại gia mất hứng sao?”
“Thanh Mai, gọi hai nha hoàn kia tới đây, ta muốn hỏi bọn họ, hầu hạ chủ tử như thế nào.”
Uổng công bà nội ta đưa các nàng đưa tới, ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, thật sự là đánh giá cao các nàng.
“Không cần, là ta không thích bọn họ.” Hứa Thế Bình gân trán nhảy dựng, ngữ khí cứng rắn trả lời.
“Hay là, đổi nha hoàn?” Ta thử thăm dò hỏi.
“Nàng thật sự không hiểu sao?” Hắn tiến lại gần ta.
Hơi thở đàn ông càng ngày càng nồng, kích thích sự khó chịu của ta.
“Hiểu cái gì? Kính xin đại gia nói rõ.” Ta mang dáng vẻ tủi thân đáng thương hỏi, im lặng rời xa hắn.
“Ai dạy cho nàng, ngay sau ngày tân hôn đã nhét nha đầu vào phòng phu quân?!” Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Ai dạy ta, đương nhiên là Hứa Thế Bình ngươi rồi.
Kiếp trước, không phải ngươi ở trước mặt ta sủng ái thị thiếp nha hoàn, tra tấn ta tìm niềm vui sao.
Ta chủ động tặng, không phải càng hợp tâm ý ngươi.
Ta rũ mắt, ngoan ngoãn vô tội: “Thiếp làm sai cái gì sao? Bà nội trong nhà dạy, phải dốc lòng phụng dưỡng phu quân.”
Nói xong, dùng khăn lau khóe mắt: “Bởi vì thiếp sinh bệnh, cho nên mới để nha hoàn đi hầu hạ ngài.”
“Bà nội nàng dạy như vậy sao?” Hắn có chút không tin.
“Vâng, phải kính trọng phu quân, mọi chuyện thay phu quân suy nghĩ chu đáo, không thể sinh lòng đố kỵ.”
Danh tiếng của bà nội đôi khi dùng rất tốt.
“Kính trọng? Sao không phải kính yêu?” Hứa Thế Bình khó hiểu.
“Đại gia nói đùa, bà nội thiếp dạy, tình nghĩa phu thê kính trọng mới là quan trọng nhất. Nếu kính yêu, sợ là dễ sinh thị phi, hậu viện tranh giành tình nhân ầm ĩ.”
Ta giương mắt nhìn hắn, nghiêm trang giải thích: “Phu quân ở bên ngoài nghiên cứu con đường làm quan, làm thê tử, quan trọng nhất chính là xử lý tốt trong nhà.”
Hứa Thế Bình cười nhạo một tiếng: “Nếu nàng đã thành thê tử của ta, nên nghe lời ta, sau này nên kính trọng ta yêu ta. Đây là chuyện nàng nhất định phải làm.” Hắn như ra lệnh bổ sung một câu.
Hắn thật sự là kỳ quái, kiếp trước ta yêu hắn, yêu đến khó có thể tự kiềm chế, không chịu được nhìn thấy bên cạnh hắn có bất kỳ nữ nhân nào. Trên người hắn có chút hương son phấn, ta đã ghen tị đến phát cuồng, muốn truy cứu là mùi thơm của ai. Nhưng hắn đối với ta lạnh lùng, đem chân tình của ta ném xuống đất giẫm đạp.
Đời này, hắn đến hy vọng ta yêu hắn.