Đình viện thâm thâm - 21
Cập nhật lúc: 2024-06-13 10:03:57
Lượt xem: 274
Người ngoài cho dù như thế nào cũng không nói rõ nguyên do trong đó.
Đời trước ta chính là ăn thiệt thòi vì quá mức cao ngạo, cho rằng công đạo tại lòng người, căn bản không biết lời đồn đãi đáng sợ. Hôm nay, ta nhất định phải cho Đại phu nhân nếm thử tư vị ngọt ngào khổ sở.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta chịu đựng nóng bỏng trên đầu ngón tay, miễn cưỡng đáp: “Lý ma ma nói đúng, làm con dâu tự nhiên phải hiếu kính mẹ chồng. Hôm nay đừng nói một khắc đồng hồ, quỳ một canh giờ cũng là...”
Lời còn chưa nói xong, động tác của ta khoa trương mà run lên, trà nóng hổi đều hắt lên mặt Lý ma ma.
“Aaaaaaaaaaaa” Nàng kêu thảm thiết, ôm mặt lăn lộn đầy đất, sắc mặt Đại phu nhân xanh mét sững sờ tại chỗ.
Ta híp mắt nhìn biểu hiện của chủ tớ hai người, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Bọn nha hoàn bà tử nghe được tiếng kêu thảm thiết, nhao nhao đi vào bên trong xem xét, ta lúc này mới choáng váng ngất xỉu trên mặt đất.
“A, phu nhân, người làm sao vậy?” Thanh Tước giờ phút này phát huy nàng giọng nói lớn ưu thế của mình, kéo sự chú ý của mọi người.
Chén trà tán loạn, ta té xỉu, mọi người trong nháy mắt liền hiểu được trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù không nói gì, ánh mắt mọi người đều cảm thấy kì lạ.
Ác danh Đại phu nhân ngược đãi con dâu chắc chắn là chạy không thoát.
Thanh Tước tiếp tục diễn tập khoa trương, gào thét lỗ vào tai ta: “Người đâu! Mau đi gọi đại phu.”
Tất cả dựa theo kế hoạch tiến hành, Khương đại phu tới bắt mạch chẩn đoán.
“Nàng ấy thế nào?” Hứa Thế Bình lại vội vàng chạy về.
[Bạn đang đọc Đình viện thâm thâm được edit và đăng tại Nhân Trí page]
Khương Đại phu trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “Phu nhân vốn yếu đuối, chắc là mấy ngày nay mệt mỏi, cho nên thể lực mới không chịu nỗi mà té xỉu. Sau này phải chú ý, không được để phu nhân mệt nhọc, hoặc tức giận chịu tủi thân.”
Không thể không nói, Khương đại phu tuy rằng tuổi còn trẻ, xử lý sự chuyện nhân tình thế thái cực kỳ lão luyện.
Thanh Mai nói ra nguyên do ta té xỉu, hắn đã dặn dò nhiều như vậy, ta quả nhiên không nhìn lầm người.
Hứa Thế Bình nhíu nhíu mày, hỏi chút chuyện khác, tự mình đưa Khương đại phu ra ngoài.
Ta đang chuẩn bị tỉnh lại thì một giọng nói quái gỡ truyền đến: “Hừ, con gái xuất thân từ gia đình không quyền thế thực yếu ớt.”
13
Cẩn thận nghe lại, thì ra người ngoài cửa là Lý ma ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dinh-vien-tham-tham/21.html.]
Thật sự là không nhớ lâu.
Thanh Tước khó chịu khi nghe lời này, lập tức mắng ra bên ngoài: “Cũng chỉ là một nô tài, mà dám chà đạp chủ như vậy, để ta bẩm báo đại gia, phạt bà một trận thật nặng.”
Lý ma ma vốn là tự nói, bị Thanh Tước mắng như vậy, cuống quýt xoay người đi ra ngoài.
“Thanh Tước, bớt nói vài câu.” Thanh Mai khuyên nhủ: “Hầu phủ không thể so với trong nhà, để cho người ta nghe thấy lại nói chúng ta xúi giục thị phi, khiến Đại phu nhân và phu nhân không hòa thuận.
“Các ngươi xúi giục cái gì? Nói ta nghe một chút.” Hứa Thế Bình đột nhiên đi vào.
Sắc mặt Thanh Mai khẽ biến, sau đó cười nói: “Bọn nô tỳ đang nói, chuyện hôm nay không thể tùy ý nói ra, đỡ khiến người ta cho rằng phu nhân của chúng ta chịu tủi thân, tránh để người ngoài nói xấu Hầu phủ.”
Ta đúng lúc mở mắt, biểu lộ kinh ngạc: “Đại gia, sao ngài lại trở về, cũng chỉ chuyện nhỏ, gây ảnh hưởng đến đại gia thì quả thật không tốt.”
Hứa Thế Bình ngồi xuống ghế ôn hòa nói: “Nàng là nương tử của ta, nàng bị bệnh đương nhiên phải tới thăm. Chuyện hôm nay, ta cũng nghe mẹ nói, là ta sơ sẩy, không sớm sắp xếp chào hỏi mẹ.”
Ồ, không biết người mẹ tốt của ngươi sắp xếp ta như thế nào đây. Ta thầm oán, trên mặt vẫn dịu dàng như cũ.
“Mẹ nói, trước khi nàng khỏi bệnh thì không cần qua thỉnh an.” Hứa Thế Bình tiếp tục nói.
“Điều này sao có thể được chứ, làm con dâu, phải ngày ngày hầu hạ mẹ chồng, mới là đạo lý trên đời này.” Ta giả bộ không đồng ý.
Bên ngoài phải làm đấu tranh, không thể dạy người ta nắm bắt được mấu chốt câu chuyện.
“Nàng đó, thật sự là con dâu tốt hiền lành hiểu chuyện.” Hứa Thế Bình sờ sờ trán ta, lại giúp ta dịch góc chăn, cười nói: “Quý phủ chúng ta tuy có chút danh tiếng, nhưng cũng không phải là người không có tình, nàng nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Ta cười đồng ý.
Đang lúc nói chuyện, Thanh Mai bẩm báo Đại phu nhân tới thăm.
Ta đang chuẩn bị đứng dậy hành lễ, Hứa Thế Bình đè ta xuống. Hắn tự mình ngồi xuống ghế, lạnh nhạt uống trà.
Đại phu nhân khi đi vào tự nhiên nhìn thấy động tác của ta và hắn, sắc mặt khẽ biến.
Ta ho khan vài tiếng, suy yếu mở miệng nói: “Đại phu nhân, sao người lại tự mình tới đây?”
“Con dâu sinh bệnh, làm mẹ chồng đương nhiên phải quan tâm.” Trên mặt bà ta mang theo quan tâm, sau đó trêu chọc nói: “Đại gia sẽ thương con, làm cho ta nhớ tới câu châm ngôn cưới vợ quên mẹ.”
Nàng mất hứng chuyện Hứa Thế Bình đè ta lại không hành lễ, trong lời nói chế giễu ta câu dẫn Hứa Thế Bình, nói hắn không hiểu đạo hiếu.
Hứa Thế Bình bình tĩnh, không mặn không nhạt đáp: “Mẹ lại nói đùa rồi, đại phu đã dặn dò, Vân nhi cần điều trị thật tốt, mẹ hẳn là không ngại chứ.”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Bà ta dùng sắc mặt không thay đổi nhận lấy trà, uống một ngụm, lại nói với ta: “Chuyện hôm nay của con, nói ra ta cũng có phần không phải, thân thể con không tốt, sao không nói trước cho ta biết, ta cũng có thể gọi người hầu hạ con thật tốt.”
Nhìn xem, chuyện đã thành là ta không phải. Nếu thật sự xưng bệnh không đi hành lễ kính trà, không biết bà ta còn muốn gây ra trò gì.