Đình viện thâm thâm - 10
Cập nhật lúc: 2024-06-09 15:13:55
Lượt xem: 523
Không biết qua bao lâu, các đạo sĩ bắt đầu bày trận thế, sương khói dần dần tràn ngập, hun khiến đầu óc ta choáng váng.
May mắn chỉ lăn qua lăn lại một ngày, nếu thêm mấy ngày nữa, không bệnh cũng phải bệnh.
Ta dùng khăn che miệng, thấp giọng ho khan vài tiếng, giả bệnh cũng phải giả bộ giống mới được.
Rèm vải bỗng nhiên hơi phất lên, ta giương mắt nhìn lại, trong khe hở xuất hiện gương mặt quen thuộc.
Đúng là Nam Ninh Vương!
Tại sao chàng lại ở đây?!
Tim đập như nhịp trống dày đặc, lòng bàn tay cũng tháo mồ hôi mỏng.
Đến khi ta muốn thò đầu ra muốn nhìn rõ hơn một chút, khuôn mặt kia lại biến mất trong đám tiểu đạo sĩ.
Thanh Mai thấy sắc mặt ta ửng hồng, khẩn trương hạ giọng nói: “Cô nương, người làm sao vậy?”
“Không sao, vừa rồi bị sặc khói.” Ta lắc đầu tỏ vẻ không ngại.
“Đám đạo sĩ thối này, khuê phòng của cô nương cũng không chú ý chút nào, mang theo nhiều đồ như vậy, cửa sổ còn nhất định phải đóng lại.” Thanh Mai tức giận nói.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nàng xoay người gọi Thanh Tước tới, hai người luân phiên quạt xua tan sương khói.
Ta dùng khăn che đôi má nóng bừng.
Tại sao chàng lại trà trộn vào trong đám đạo sĩ? Đến thăm ta sao?
Làm sao chàng biết ta bị bệnh?
Ta không ngừng miên man suy nghĩ, chẳng lẽ chàng sẽ tới cửa cầu hôn, muốn cho ta gả cho chàng sao? Rồi trong lòng lập tức phủ định, hoàng đế tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, hoàng đệ đoạt hôn sự của thần tử, chuyện này truyền đi sẽ tổn hại thể diện Hoàng thất.
Đủ loại suy nghĩ cùng suy đoán bốc lên trong lòng, làm người ta mệt mỏi không chịu nổi.
Khi mở mắt ra lần nữa, mẹ ngồi ở bên giường yêu thương nhìn ta.
“Vân nhi, con tỉnh rồi, Khương đại phu đã ở bên ngoài chờ.” Bà nhẹ nhàng nâng ta dậy, tựa vào giường.
“Mẹ, để cho hắn vào đi.” Ta nhẹ giọng đáp.
Cách một tấm rèm, dây kim tuyến tinh tế buộc ở trên cổ tay của ta.
Đầu kia ấn mạch, đầu này kim tuyến hơi rung.
Thanh Mai đã đem nửa khối ngọc bội của Triệu di nương đưa cho Khương đại phu, hắn nên biết làm như thế nào.
“Khương đại phu, con gái ta thế nào?” Mẹ thân thiết hỏi.
Khương đại phu trầm mặc một lát mới đáp: “Tiểu thư quý phủ là bệnh thể hư, trong lúc hoảng hốt lại bị phong hàn nên mới phát ra, từ nay về sau, cần cẩn thận điều trị.”
Ánh mắt mẹ lóe lên ánh sáng: “Khương đại phu vất vả rồi, Thanh Mai, ngươi đưa Khương đại phu ra ngoài đi.”
Ta biết, mẹ đã phát hiện cái gì, chút thủ đoạn nhỏ này không thể gạt được ánh mắt của bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dinh-vien-tham-tham/10.html.]
Từ nhỏ đến lớn, mẹ thường xuyên sai người đến xem mạch bình an cho ta, tự nhiên đối với thân thể của ta bà biết rất rõ.
Sau khi Khương đại phu rời đi, mẹ nhìn ta thở dài: “Vân nhi, con tội gì phải như vậy? Nếu không muốn gả, mẹ cũng có cách khác.”
Ta cười khổ nói: “Mẹ, đừng nghĩ cách khác. Mẹ cũng thấy rồi đó, cho dù c..hết, bà nội cũng phải đem t.h.i t.h.ể của con chôn đến Hầu gia.”
“Phi phi phi, nói hươu nói vượn, Vân nhi của mẹ khỏe mạnh lắm.” Mẹ nhíu mày cắt đứt lời ta.
“Con giả bệnh, không phải vì không lấy chồng, mà là mượn bệnh giảm bớt một ít phiền toái.” Ta nói ra thật sự mục đích của mình với mẹ.
Mẹ chồng gây khó dễ, mọi người muốn kết giao xã giao, một câu thân thể không khỏe là có thể từ chối.
Mẹ híp mắt, liền hiểu ý của ta.
“Vân nhi của ta đã trưởng thành, biết được rất nhiều đạo lý.”
Bà lại có chút lo lắng: “Nếu con đã nghĩ kỹ, bây giờ tạo ra dáng vẻ này, về sau sợ là không thể quản gia. Đám nô tài kia, không thể không bái cao đạp thấp qua mặt.”
“Trong lòng con gái hiểu rõ, nhưng con không muốn quản đống cục diện rối rắm kia, vô duyên vô cớ bị khinh bỉ.”
Làm lại một lần nữa, ta sẽ không lấy của hồi môn trợ cấp cho Hầu phủ, ta quản bản thân mình thoải mái là đủ rồi.
“Được, không muốn quản thì mặc kệ, con vui vẻ là quan trọng nhất.” Mẹ yêu thương sờ sờ khuôn mặt của ta, không hề khuyên bảo ta.
Mẹ thật tốt.
7
“Cô nương, Chu ma ma tới.”
Thanh Tước vốn hoạt bát thích náo nhiệt, giờ phút này thu cổ họng, thành thật quy tắc bẩm báo với ta.
“Mời vào.” Ta buông quân cờ trong tay xuống, trên mặt có ý cười.
Tiểu nha hoàn vén rèm lên, mời một nữ nhân chừng bốn mươi tuổi vào, dáng người trung bình, dáng vẻ đoan trang, đôi mắt trong sáng và sắc sảo.
“Xin chào đại cô nương.” Chu ma ma khom lưng hành lễ với ta.
“Mau đứng lên đi!” Ta phất phất tay ý bảo bà ta đứng dậy, Thanh Mai bưng ghế nhỏ tới cho bà ta ngồi xuống.
“Bà nội nói bà tới viện của ta, ta rất vui. Ta nghe người ta nói, Chu ma ma cẩn thận chu đáo, làm phiền bà dạy cho các nha đầu trong viện của ta.” Ta cười nói.
“Cô nương quá khen, lão đây cũng chỉ ăn nhiều hơn mấy chén cơm, làm sao dám nói tới quản giáo.”
Chu ma ma tư thái nhìn khiêm tốn nhưng trong khẩu khí lại hiện ra vài phần đắc ý.
“Chu ma ma khiêm tốn rồi, sau này làm phiền bà.”
Ta và bà ta hàn huyên vài câu, liền để Thanh Mai tiễn ra ngoài.
“Sao vô duyên vô cớ lại nhét ma ma vào viện chúng ta?” Thanh Tước từ trước đến nay không giấu được tâm sự: “Không phải muốn giám sát cô nương đấy chứ.”
“Thanh Tước, không được nói bậy.” Ta ngăn lại, vẫy tay với Thanh Mai Thanh Tước: “Các ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói.”