Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Điền Thất Thăng Chức Ký - Chương 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-04-09 19:15:58
Lượt xem: 3,419

Lúc nghe tin mình bị điều tới ngự tiền, Điền Thất quả thật không dám tin. Nàng không nhờ người, cũng không tốn tiền, gần đây nhất còn gây ra chuyện, đột nhiên lại có cái bánh lớn trên trời rớt xuống, phản ứng đầu tiên của nàng chính là cái bánh này có độc hay không.

Nhưng Thịnh An Hoài lại nói: “Đây là Hoàng thượng đích thân hạ chỉ, thái giám trong ngự tiền nhiều như vậy, hiếm lắm mới có người được vinh dự này. Tiểu tử ngươi còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn, nhanh nhanh đi theo ta.”

Điền Thất vội nhe răng cười: “Tiểu nhân tạ chủ long ân... Cảm ơn Thịnh gia gia.”

Thịnh An Hoài hơn bốn mươi tuổi, trên mặt không có râu mép nên thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi nhưng rất nhiều thái giám trong cung vì nịnh nọt đều gọi ông ta là gia gia, Điền Thất năm nay mười tám tuổi còn thấy bình thường, nhiều gã ba mươi tám tuổi vẫn mặt dày gọi gia gia. Ai bảo vị này là thủ lĩnh thái giám trong ngự tiền, phải đi lấy lòng thôi.

Cho nên bị Điền Thất gọi một tiếng ”Gia Gia”, Thịnh An Hoài cũng không thấy có gì không tốt. Ông ta cầm cây phất trần đập vài phát vào đầu Điền Thất, cười cười nói: “Tên tiểu tử này, cũng có chút năng lực đấy.”

“Đâu có đâu có, do may mắn được sư phụ dạy dỗ, còn có ngài chỉ giáo nữa.” Điền Thất gãi gãi đầu, lại hỏi: “Cái đó... Nô tài lắm miệng hỏi một câu, sao Hoàng thượng ngài ấy lại muốn điều nô tài tới ngự tiền làm vậy ạ?”

Thịnh An Hoài thấy lạ: “Ngươi không biết?”

Điền Thất lắc đầu, thấy Thịnh An Hoài nghi ngờ nhìn mình, nàng vội vàng giải thích: “Cái này… nô tài làm gì có năng lực ấy, có thể qua được mắt ngài mà đi gặp trực tiếp Hoàng thượng được chứ? Cứ cho là nô tài trong ngự tiền có thể chuyển được mấy lời lên Hoàng thượng nhưng ngài ở trước mặt Hoàng thượng vẫn luôn là thế này.” Nói xong nàng giơ ngón cái lên: “Ngài chẳng lẽ còn không hiểu?”

Mấy lời tâng bốc này vô cùng hợp lòng người, Thịnh An Hoài tạm đè nghi ngờ trong lòng xuống, dặn dò nàng vài câu, rồi dẫn nàng tới Càn Thanh cung.

Bởi vì không biết gì từ chỗ Điền Thất, mà Hoàng thượng cũng không nói rõ ràng, cho nên Thịnh An Hoài không biết nên an bài Điền Thất làm công việc gì, liền dứt khoát đặt hắn trong phòng trực làm việc an nhàn trước, chờ lệnh phía trên rồi sắp xếp sau. Nếu Hoàng thượng đột nhiên nhớ tới hắn, muốn hắn[1] làm gì cũng dễ sao bảo.

[1] ‘Hắn’ ở mấy câu trên đều chỉ Điền Thất vì nàng đóng giả làm thái giám. Trong truyện có nhiều chỗ như vậy nên rất dễ gây nhầm lần. Mình sẽ cố hết sức để mọi người có thể hiểu được.

Công việc của thái giám ngự tiền chủ yếu phân làm hai loại: loại một là loại có công việc rõ ràng, nên làm cái gì thì làm cái đấy, chuyện không do ngươi quản thì một đầu ngón tay cũng không được đụng, giống như ty thiết, phụng thiện, trông cửa ban đêm. Một loại khác giống như Điền Thất, chưa có công việc cụ thể, lúc Hoàng thượng cần thì trực tiếp phái bọn họ đi làm.

Ngày đầu tiên, Điền Thất chỉ gặp Hoàng thượng một lần, hành lễ xong, sau đó vẫn ngồi chờ trong phòng trực, chẳng có việc gì làm.

Được thôi, nhàn nhã thì nhàn nhã thật nhưng nhàn nhã đồng nghĩa với việc không kiếm được tiền. Giống như việc truyền chỉ ấy, chạy tới chạy lui đưa tin, cho dù đối phương chỉ là người được chọn thị tẩm, ngươi làm sao có thể để người cạnh vua về tay không được?

Điền Thất lại còn là một người có mắt nạm vàng miệng khảm ngọc, mấy loại việc kiếm được tiền này nàng vô cùng thành thạo. Bây giờ nhiều thời gian rảnh rỗi, lại trơ mắt nhìn người khác vơ vét của cải, thật là đau khổ!

Thực ra Thịnh An Hoài không an bài công việc cho Điền Thất, không phải có ý châm chích nàng, dằn mặt nàng một trận. Thịnh An Hoài là một người cực khôn ngoan, nếu Hoàng thượng đã đích thân hạ chỉ chọn người, có thể nói Hoàng thượng có để ý tới tên này một chút. Ông ta cho rằng bất cứ lúc nào Hoàng thượng cũng sẽ triệu Điền Thất tới, vì vậy mấy hôm trước không để nàng làm việc gì, chỉ rảnh rỗi chờ ở phòng trực. 

Chờ được vài ngày thì đã tới tiết thanh minh, vào ngày này có rất nhiều hoạt động diễn ra, hoạt động chủ yếu chính là tế lăng tảo mộ. Sáng sớm tinh mơ, Kỷ Hành mang theo tùy hầu, hộ vệ cùng các quan viên cúng tế được Đại Lý Tự phân công xuất phát. Hoàng lăng xây dựng ở núi Thiên Thọ nằm cách Kinh thành hơn tám mươi dặm về phía bắc, nơi có quần thể núi non bao quanh, cảnh sắc động lòng người, là một khu vực phong thủy cực tốt trường tồn vạn năm. Cha của Kỷ Hành, ông nội hắn cùng các vị tổ tiên đời trước đều nằm ở đây.

Điền Thất cùng một số thái giám khác đi theo tùy giá, làm việc cẩn thận, thở cũng không dám thở mạnh. Bất kỳ việc gì một khi liên quan đến người đã khuất, bầu không khí luôn trang nghiêm. Thế nhưng tâm trạng của Điền Thất phải nói là rất kích động, bời vì rốt cuộc ngày hôm nay nàng cũng được phái đi làm việc rồi — Che dù cho Hoàng đế.

Lúc này bầu trời đang lất phất mưa xuân, phóng tầm mắt về phía xa, toàn bộ thế giới giống như được bao trùm bởi một tấm lưới mềm đan bằng khói, như mây như sương. Thịnh An Hoài đi theo làm tùy tùng, còn phải xử lý tình huống đột ngột phát sinh, cho nên không thể lúc nào cũng theo sát bên cạnh Kỷ Hành được, thế là việc vác dù giao lại cho Điền Thất.

Suy xét tới thân phận cao thấp của mình và Hoàng thượng, để che dù cho thật tốt, Điền Thất chỉ có thể giơ cao cánh tay, dù cánh tay có đau mỏi ê ẩm cũng không dám hé răng.

Thân là cửa ngũ chí tôn, đi tảo mộ tất nhiên phải rầm rộ hơn người khác nhiều, cả quá trình rất rườm rà phức tạp. Trước tiên phải đi hành lễ, hành lễ xong tuyên bố lễ đã hoàn thành, sau đó còn phải tuyên đọc tế văn.

Giọng đọc của Kỷ Hành rất hay, giọng nói réo rắt, âm thanh trong trẻo dễ nghe, các quan viên theo sau trong Đại Lý Tự đều cho rằng, nghe hắn đọc tế văn chính là một loại hưởng thụ.

Thế nhưng, cảm giác hưởng thụ này trong phút chốc lại biến thành cảm giác dằn vặt kỳ quái.

Rất nhiều người thầm kinh ngạc trong lòng, Hoàng thượng đọc văn tế lên sao lại thành run rẩy thế nhỉ? Nhưng run lại rất có tiết tấu, không phải là loại tiết tấu tạm dừng khi hành văn, mà là... Cứ cách một lúc, hắn lại nghỉ một chút, âm cuối đọc rất nhẹ, run rẩy giống như gợn sóng vậy.

Nhắm mắt lại nghe, còn tưởng Hoàng thượng đang làm hành động gì tốn sức đó ấy chứ.

Nhiều người bắt đầu lo lắng khiếp sợ... Có khi nào các vị tổ tiên đi ngang qua nhập hồn vào Hoàng thượng rồi...

Trong thời khắc đó, Kỷ Hành không hề bị nhập hồn. Đầu óc của hắn vẫn còn rất tỉnh táo, còn vô cùng tức giận nữa, bởi vì từng hạt mưa rơi rất đều đặn trên cổ hắn, giọt mưa tích tụ lại men theo áo chảy xuống, cảm giác này, thật khiến hồn phách điên đảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dien-that-thang-chuc-ky/chuong-7.html.]

Còn chút bản năng lý chí không thể khống chế được, cho nên từng giọt nước mưa lạnh buốt rơi xuống, giọng nói của hắn liền run lên theo.

Hắn liếc mắt lườm, tên đầu sỏ gây ra chuyện còn trưng cái bộ mặt ngây thơ vô tội.

Điền Thất không biết cây dù của mình bị lệch, nên toàn bộ nước mưa tích tụ trên dù đều tí tách giỏ vảo cổ áo của Kỷ Hành.

Lúc này cánh tay của nàng đã trở nên tê cứng mỏi nhừ.

Nàng không biết nhưng mà có người nhìn thấy rất rõ. Một màn này bị mấy người dưới đài gần đó thu hết vào mắt, có người trợn mắt há hốc mồm, cũng có người sợ đến bay hồn, còn có vài người thương hại, âm thầm toát mồ hôi cho cái mạng nhỏ của tiểu thái giám.

Nói thật, có lần Kỷ Hành thực sự muốn g.i.ế.c ngay tên thái giám này. Hắn là Hoàng đế, là chủ tử, muốn mạng của kẻ nào, còn không cần phải búng tay, chỉ cần chớp mắt một cái là được.

Kết thúc quá trình đọc văn tế, làm xong lễ từ biệt, Kỳ Hành lập tức đoạt lấy cây dù trong tay Điền Thất, tự mình cầm dù xoải bước đi.

Điền Thất ngu ngơ chả hiểu chuyện gì, vâng vâng dạ dạ chạy theo.

Thịnh An Hoài biết rõ tất cả mọi chuyện nhưng ông ta sẽ chẳng cầu xin cho Điền Thất đâu, bởi vì ông ta vẫn chưa coi nàng là người của mình, ông ta cảm thấy giá trị của người này chưa đủ để phí tâm tư.

Dọc đường trở về vẻ mặt của Kỷ Hành rất bình thường nhưng trong lòng lại suy nghĩ nên xử lý tên nô tài kia như thế nào. Giết luôn! Hắn làm Hoàng đế hình như hơi ác độc, dù sao cũng là một mạng người mà; tha mạng! Thế thì không cam tâm. Kỷ Hành nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại nhìn thấy Điền Thất cúi đầu lúng túng theo sát ngay bên hắn, bộ dạng uất ức khiếp sợ. Tên nô tài này không dám nhích nửa bước đứng dưới dù của hắn, hai chân ngắn vẫn kiên trì theo sát hắn, bả vai dính nước mưa ướt nhẹp, trên viền mũ đã tụ lại một rãnh nước, ướt chèm nhẹp, khiến hắn thỉnh thoảng lại lau mặt một cái.

Kỷ Hành hừ lạnh, cây dù hơi lệch về phía Điền Thất một chút. Hắn cảm thấy mình thật là một vị quân vương nhân từ độ lượng.

Thánh giá chưa trở về cung vội, mà rời thánh giá tới hành cung gần Hoàng lăng trước. Quần áo ẩm ướt dính trên lưng, cứ mặc nguyên như vậy trở về, khó chịu vô cùng.

Sáng sớm đã có người tới hành cung trước chuẩn bị đầy đủ rồi. Lúc Kỷ Hành tới hành cung thì đã có sẵn nước nóng để tắm rửa, bên trong còn có vài cung nữ bưng đồ dùng hầu hạ tắm rửa, Kỷ Hành lại chỉ vào Điền Thất: “Ngươi, qua đây.” Hắn quyết định sẽ cho tên kia một cơ hội sửa lỗi.

Điền Thất ngoan ngoãn theo gót Kỷ Hành vào phòng tắm, các cung nữ đều bỏ đồ xuống đi ra ngoài.

Kỷ Hành đứng bên cạnh thùng nước, giơ hai tay lên, chờ Điền Thất tới cởi quần áo cho hắn. Hắn thực muốn xem xem, tên này có phát hiện ra chính hắn đang làm chuyện tốt hay không.

Điền Thất đương nhiên không phát hiện ra — lần đầu tiên chính tay cởi quần áo của nam nhân, nàng căng thẳng muốn chết, chả còn suy nghĩ nào khác. Mỗi lớp quần áo trên người Kỷ Hành bị cởi, hai má nàng lại hồng lên một tầng, sau khi cởi sạch nửa người trên của hắn, khuôn mặt nàng đã đỏ thành một quả cà chua rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kỷ Hành: “...”

Thật chưa từng thấy qua thái giám nào dễ thẹn thùng như vậy. Với tư cách là Hoàng đế, bọn hạ nhân bên cạnh Kỷ Hành tất nhiên đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đừng nói là thái giám. Cho dù là cung nữ, mặt đối mặt với tiểu đệ đệ của hắn, đến lông mi cũng không chớp một cái, nên làm gì thì làm cái đấy.

Mà trước mắt lúc này đây, quần của hắn vẫn còn ở trên người, cái tên bất nam bất nữ đã xấu hổ thành như vậy rồi, rốt cuộc là không thèm để hắn vào mắt hay là quá để vào mắt nữa đây?

Hay tên này là biến thái, chỉ thích đàn ông thôi!?

Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, cơ thể Kỷ Hành cứng đờ lại. Đúng lúc này, Điền Thất cuối cùng cũng chuẩn bị tốt tâm lý, dứt khoát tháo đai lưng của hắn ra, cái quần cứ thế bị rơi xuống.

Điền Thất ngồi xổm xuống, muốn cởi cái quần của Kỷ Hành ra nhưng mà hắn cứ đứng ngây như phỗng không chịu nhúc nhích. Nàng không làm gì được đành bám một tay vào bắp chân của hắn, tay còn lại kéo cái quần ra: “Hoàng thượng, xin ngài nâng...”

“Đi ra ngoài.”

“Dạ???”

Chân Kỷ Hành khẽ động, đá hai tay nàng ra: “Đi ra ngoài.”

Điền Thất tuân chỉ, một mạch lui ra ngoài, không có một tia lưu luyến. Sau khi ra ngoài, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấy hơi lo lắng, sau đó nữa thì chẳng hiểu chuyện gì nữa. Vị Hoàng đế này tính cách quả thực âm tình bất định, khi nãy ở Hoàng lăng nàng chẳng hiểu sao hắn lại tức giận, bây giờ cũng thế, đúng là làm khó người ta.

Trong phòng tắm Kỷ Hành tự cởi nốt cái quần ra, lấy đồ dùng tắm rửa bước nhanh tới thùng tắm, việc đầu tiên rửa thật sạch sẽ bắp chân một lần. Mới vừa rồi bị tiểu biến thái sờ vào, da thịt trên đùi hắn cũng run rẩy theo. Cái loại cảm giác kia không thể nói ra được cũng không tả rõ được, không phải chán ghét, mà cũng không phải là thích. Ngón tay hắn nhỏ nhắn mềm mại, còn hơi lành lạnh, giống như là tơ lụa thượng đẳng do tơ tằm dệt thành, vừa khẽ đụng vào da thịt thì xúc cảm rõ rệt từ trên đùi chạy vọt thẳng lên ngực, khiến người ta chỉ muốn tìm cách thoát khỏi.

Đầu óc vì cái tâm tình kì quái này chiếm cứ, Kỷ Hành cũng quên luôn chuyện xử lý Điền Thất.

Loading...